Làm sao Triệu Hào có thể chấp nhận kết quả như vậy cơ chứ?
Chân tay Triệu Hào run rầy: “Người đâu!”
“Thiếu chủ” Lúc này, trong Bát Tướng Thiên Môn có một người chủ động đứng lên.
Ngay cả những người khác trong Thiên Môn cũng cực kỳ kinh ngạc “Lúc này còn dám chủ động đứng lên, lẽ nào không sợ chọc giận thiếu chủ hay sao?”
“Chẳng lẽ anh ta tự tin có thể đánh bại Diệp Thanh Đình?”
“Chậc chậc, lúc này là lúc nào rồi mà còn dám đứng lên…”
“Việc này khiến cho đám người Kiều Trí Dụng khá xấu hổ đây!”
“Ai nói không phải chứ…À phải rồi, vừa nãy là vị tướng nào nói thế?” Vào đúng lúc này, một người bước ra từ bóng tối.
Diệp Kính Dương không khỏi mở to mắt khi thấy người kia.
Lâm Ngọc.
Tần Vũ Phong cũng vô thức hỏi Diệp Kính Dương: “Người đó là ai?”
Diệp Kính Dương nuốt nước bọt.
“Người đó là Lâm Ngọc, một trong số Bát Tướng Thiên Môn.
Anh ta cũng giống anh, cảm giác anh ta tồn tại rất thấp.
Trước đây anh đã từng nhìn thấy anh ta chưa?”
Tần Vũ Phong trợn tròn mắt.
Trong lòng anh thầm nói “Gì mà giống tôi chứ, tôi là cố ý làm thế, chỉ một lần này thôi, hiểu không?
Vì hai chị em nhà cậu, tôi đây là lần đầu tiên phải gánh một cô gái đấy.
Thế nhưng cảm giác tồn tại của Lâm Ngọc thật sự rất thấp.
Trước đây Tần Vũ Phong đã tính toán rồi, quả nhiên Bát Tướng Thiên Môn là 8 người.
Thế nhưng.
Thế nhưng từ trước tới nay quả thực có rất ít người có thể chú ý tới.
Cái tên Lâm Ngọc này thật sự là vừa rồi anh mới phát hiện ra.
“Chưa từng gặp.” Tần Vũ Phong lắc đầu: “Lai lịch của anh ta thế nào?”
Diệp Kính Dương lại nuốt nước miếng: “Cái tên Lâm Ngọc này,