Diệp Thanh Đình lắc đầu cắt ngang lời nói của Diệp Kính Dương: “Muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cứ? Nếu hôm nay không phải vì lý do này, ngày mai, ngày mốt…Diệp Kính Dương nhất định cũng sẽ tìm lý do khác để làm khó chúng ta.
Em không cần phải tự trách mình.”
Diệp Kính Dương hai mắt đỏ hoe, đôi mắt đẫm lệ.
Vẫn thường nói nam tử hán không rơi lệ, nhưng Diệp Kính Dương thừa nhận trước mặt chị gái, anh ta từ trước đến giờ chưa bao giờ phải giả bộ nam tử hán gì trước mặt chị gái mình, lúc này anh chỉ đơn giản là em trai của Diệp Thanh Đình.
Diệp Thanh Đình duỗi ngón tay ra lau giọt nước từ khóe mắt Diệp Kính Dương: “Đã lớn vậy rồi mà, không được khóc, hôm nay chị nhất định sẽ đưa em đi
Diệp Kính Dương trầm giọng: “Chị, đợi sau khi em ra ngoài được, nhất định phải luyện tập chăm chỉ, sẽ không bị Triệu Hào bắt nữa…”
“Ừ” Diệp Thanh Đình vỗ về Diệp Kính Dương như chú cún con: “Chờ chị đưa em ra ngoài”
Diệp Kính Dương cúi đầu, tỏ vẻ tự trách.
Diệp Thanh Đình lại nhìn về phía Tần Vũ Phong, mỗi: “Tần Vũ Phong, cám ơn chuyện vừa rồi” mím
Tần Vũ Phong nở nụ cười: “Không có gì.” Diệp Thanh Đình nhướng mày cắn môi, như thể muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Nhưng Tần Vũ Phong đã nhận ra Diệp Thanh Đình muốn nói gì đó, liền chủ động nói: “Nhưng tiếp đây, tôi sẽ không cản trở trận đấu của cô nữa”
Diệp Thanh Đình giật mình.
Chính xác.
Diệp Thanh Đình không muốn Tần Vũ Phong can thiệp vào khối tinh túc đầu nữa.
Mặc dù Diệp Thanh Đình biết Tần Vũ Phong làm