Trong khoảnh khắc này, Tần Vũ Phong thực sự đại diện cho hy vọng cho mọi người trong Long Môn.
Hướng ảnh nhìn trở về khán đài.
Triệu Hào nhìn chằm chằm vào Tần Vũ Phong đang đứng trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi, kiêng dè.
Anh ta biết rằng vừa rồi anh ta đã dốc toàn lực vào củ đánh.
Ngay cả khi Diệp Thanh Đình vào lúc sức chiến đấu dồi dào nhất, e rằng anh ta cũng chỉ có thể tránh tạm thời.
Thế nhưng anh ta đã dốc toàn lực vào đòn tấn công.
Vậy mà lại bị tên lái xe này đỡ được?
Chuyện gì thế chứ? Sao có thể như thế?
Trong lòng Triệu Hào biết rõ, Long Môn là nơi có rất nhiều nhân tài ẩn dật.
Thế nhưng, bất luận thế nào, theo lý mà nói, không thể đến cả một tên tài xế cũng có thực lực đáng sợ đến mức đó chứ!
Đương nhiên, điều khiển Triệu Hào không hiểu rõ nhất.
Đó chính là tên tài xế này có năng lực, sức mạnh đỉnh cao như thế, tại sao trước đây lại không ra tay? Tại sao đến thời khắc quan trọng cuối cùng này mới ra sân?
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt của Triệu Hào tràn ngập sự phức tạp.
Anh ta đang suy nghĩ thật kỹ.
Toàn bộ những suy đoán về thân phận của Tần Vũ Phong.
Một cường giả tải giỏi như thế này vậy mà chỉ là một tài xế nhỏ bé của Long Môn.
Không! E rằng mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế.
Một cường giả tài giỏi như vậy chỉ làm tài xế, e rằng ngay cả đến bản thân Tần Vũ Phong cũng không can tâm.
Vì thế, trước đây, Tần Vũ Phong chỉ đứng im nhìn Diệp Thanh Đình thi đấu cùng những người khác mà không ra tay?
Bây giờ Tần Vũ Phong ra võ đài, có thể là vì Diệp Thanh Đình đã chạm đến ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Nếu như Tần Vũ Phong còn