Ở phòng dành cho bảo mẫu?
Nghe thấy thế, khuôn mặt Lâm Yến Vân lập tức đỏ bừng, giống như vừa bị xỉ nhục.
Cô ta là cô cả nhà họ Lâm đó, vừa xinh đẹp vừa có khí chất, thậm chí còn được khen là” Người đẹp nhất Dương Hải”.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, số đàn ông theo đuổi cô ta có thể xếp thành mấy tiểu đội.
Dù Lâm Yến Vân đã ly hôn đi chăng nữa, các cậu ấm nhà giàu như Quách tử hào, Dương Minh Thắng… Vẫn chạy theo cô ta như vịt.
Ai ngờ bây giờ, Tân Vũ Phong lại dám đối xử với cô ta như thế.
Sao cô ta có thể chịu đựng được điều này?
Cơn tức giận đè nén trong lòng bao.
nhiêu này qua, cuối cùng lúc này cũng bùng phát.
“Tần Vũ Phong, anh đừng có mà chảnh chó.”
“Ba năm trước, nếu như không phải nhà tôi chứa chấp anh, anh đã chết đói ở đầu đường xó chợ từ lâu rồi, lấy đâu ra ngày hôm nay?”
“Hiện giờ anh giỏi lắm, cánh cứng rồi quay lại xem thường tôi đấy hả? Anh đừng vội đắc chí!”
“Còn cả con điếm Lâm Kiều Như kia nữa, dám cướp đi vị trí trợ lý tổng giám đốc của tôi, hiện giờ còn cướp cả căn biệt thự này!”
“Hai người cứ đợi đấy, đến một ngày nào đó, tôi sẽ khiến hai người phải quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!”
Lâm Yến Vân đã hoàn toàn mất trí, cô ta há mồm chửi đổng giống như người đàn bà chanh chua, tiếng mắng chửi vang vọng khắp cả căn biệt thự.
Nhưng mà Tần Vũ Phong lại không tức giận chút nào, ngược lại còn coi thường hơn.
Hoàn toàn coi thường cô ta!
Dường như anh đã coi những tiếng mắng chửi kia, đều như gió thoảng bên tai.
“Hiện giờ, căn biệt thự này là nơi ở riêng tư của tôi, nếu cô mắng đủ rồi, thì mời cô ra ngoài, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến!” Tần Vũ Phong ra lệnh đuổi khách.
Khuôn mặt Lâm Yến Vân đầy vẻ oán động, trong ánh mắt lộ ra hận ý khắc sâu tận xương cốt.
Nhưng giờ phút này cô ta không thể ra ngoài được, nên đành phải ra về cùng với Dương Minh Thắng.
“Yến Vân, để anh đưa em về