“Không hay rồi, cảnh sát tuần tra đến rồi!”
Lâm Kiều Như hoàn toàn tái mặt.
Chắc chắn là động tĩnh ban nãy đã làm khách sạn chú ý cho nên mới báo cảnh sát.
Tình hình như bây giờ, Tân Vũ Phong căn bản không có chỗ nào trốn.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Một chuỗi tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần.
Chẳng mấy chốc đã có mười mấy người cảnh sát tuần tra xông vào phòng VIP, thấy được hình ảnh trong phòng.
“Cứu mạng với!”
Tôn Vĩnh Trung giống như gặp được cọng cỏ cứu mạng, rống cổ họng kêu to: “Mấy anh cảnh sát, lúc nấy thằng nhóc này đạp gãy chỗ hiểm của tôi, mau bắt nó lại đi!”
Nghe nói như vậy, đội trưởng đội cảnh sát tuần tra lạnh lùng nhìn Tần Vũ Phong, ra lệnh: “Giơ tay lên, đừng hòng phản kháng nếu không chúng tôi có quyền hạ gục anh ngay tại chỗ!”
Tần Vũ Phong hết sức phối hợp, không hề có bất cứ ý chống cự nào, để mặc những tên cảnh sát tuần tra kia khóa còng sắt lên cổ tay mình.
“không! Mấy anh không thể bắt anh ấy!”
Lâm Kiều Như lập tức đứng dậy: “Vừa nãy Tôn Vĩnh Trung mưu đồ muốn làm nhục tôi, Tân Vũ Phong vì bảo vệ tôi mới đánh Tôn Vĩnh Trung bị thương, anh ấy làm thế là tự vệ!”
“Hừ!”
Đội trưởng đội cảnh sát tuần tra cười gắn một tiếng: “Thực hư việc này như thế nào, bọn tôi sẽ tự điều tra, _ không tới phiên một con nhóc như cô đến chỉ trỏ sai bảo!”
Lâm Kiều Như lòng như lửa đốt rồi lại không thể làm gì, nước mắt long lanh đảo quanh nơi khóe mắt.
Cô không bao giờ ngờ rằng Tần Vũ Phong mới quen có mấy tiếng lại dũng cảm quên mình cứu cô, bây giờ còn phải gặp họa vào tù!
“Kiều Như, đừng lo cho anh, chẳng mấy chốc anh sẽ về thôi!”
Tần Vũ Phong cười cười, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, không hề có chút căng thẳng hoảng hốt sau khi bị bắt.
Thế nhưng Lâm Kiều Như sao có thể không lo lắng?
Cô hiểu rất rõ, nhà họ Tôn ở Dương Hải có thế lực khổng lồ, Tôn Vĩnh Trung lại bị thương nặng, chắc chắn sẽ dùng hết thủ đoạn để trả thù!
Nếu Tần Vũ Phong thật sự bị bắt thì cô chắc chắn sẽ áy náy cả đời.
“Bớt nói nhảm, dẫn phạm nhân đi”
Đội trưởng đội cảnh sát tuần tra ra lệnh một tiếng, Tần Vũ Phong bị trực tiếp giải vào bên trong xe cảnh sát.
Còn có mấy người dìu Tôn Vĩnh Trung bị thương lên đưa đến bệnh viện.
Trong lúc nhất thời bên trong phòng VIP chỉ còn sót lại mình Lâm Kiều Như, lẻ loi cô độc.
“Phù…”
Đột nhiên Lâm Kiều Như thở dài dài một hơi, trong đôi mắt lóe lên sự kiên quyết chắc chắn.
“Xem ra… Chỉ có thể đi nhờ bà nội rồi”
Từ ba năm trước, sau khi ông nội qua đời, tất cả mọi việc trong nhà họ Lâm đều do bà nội làm chủ.
Chỉ có điều, Lâm Kiều Như là con rơi, địa vị trong dòng họ rất thấp kém, ngày lễ ngày Tết dòng họ sum họp, căn bản cũng không đến lượt cô!
Nhưng ngoại trừ bà nội thì cô căn bản không quen biết ai là nhân vật lớn có khả năng cả!
Lâm Kiều Như lập tức rời khỏi khách sạn bắt xe đi đến nhà họ Lâm.
Trong biệt thự nhà họ Lâm, đèn đuốc sáng choang.
“Yến Vân à, cuối cùng con cũng xem như nghĩ thông suốt rồi!”
“Ly hôn với tên Tần Vũ Phong rác rưởi kia, tái giá với cậu Quách Tuấn Hùng, nhà họ Lâm của chúng ta cũng có thể hưởng phúc theo!”
“Đến lúc đó cũng đừng quên họ hàng như mấy cô đây nha!”
Rất nhiều họ hàng vây quanh bên người Lâm Yến Vân, nịnh bợ lấy lòng.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Yến Vân toát lên nụ cười hờ hững, giống như một chú thiên nga trắng kiêu ngạo.
Đột nhiên có người giúp việc đến báo cáo.
“Cô Lâm Kiều Như đến rồi, muốn xin gặp bà nội!”
Nghe nói như thế, Lâm Yến Vân nhíu nhíu mày: “Cái con nhỏ thấp hèn kia tới đây làm gì? Tôi ra ngoài xem thử!”
Bên ngoài biệt thự.
Lâm Kiều Như vô cùng nóng lòng, đi qua đi lại, không biết bà nội có chịu gặp mặt cô hay không.
“Am Cửa lớn mở ra, Lâm Yến Vân đi ra.
“Chị Yến Vân…” Lâm Kiều Như rụt rè gọi một câu.
“Đừng kêu tao là chị, tao không có cái đứa em gái dơ bẩn thấp hèn như mày đâu! Mày thật sự chẳng biết xấu hổ gì cả, lại còn chạy đến đây tìm bà nội mượn tiền?”
Lâm Yến Vân vẻ mặt xem thường, còn tưởng đâu cô vì chỉ phí giải phẫu của mẹ mới đến đây.