Ba ngày trôi qua như một cái chớp mắt.
Thoáng một cái đã tới ngày hẹn.
Ba ngày này, nhà họ Lâm đã tìm vô số quan hệ, nhưng biết được bọn họ đắc tội với chủ tịch Phong Vân, tất cả mọi người đều quả quyết từ chối.
Bây giờ ở Dương Hải đã lưu truyền rất nhiều lời đồn.
Nghe nói ông Kiều Bát cũng vì gây sự với chủ tịch Phong Vân mà chết _ thảm ở trên đường.
Tất cả thế lực của nhà họ Kiều đều bị tiêu diệt tận gốc.
Đây chính là điểm mấu chốt, ai mà dám tự đâm đầu vào chỗ chết chứ?
Chỉ trong thời gian ngắn, nhà họ Lâm giống như mất hết hy vọng, lâm vào cảnh khốn cùng.
Mười hai giờ trưa.
Tần Vũ Phong dẫn theo mấy chục vệ sĩ ở tiểu khu hùng hùng hổ hổ xông vào biệt thự số một.
“Bố, không hay rồi, tên tàn phế kia dẫn người tới rồi!”
Lâm Hoàng Quân hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại có chút sợ hãi.
Đám người Lâm Quốc Triều, Dương Nguyệt Dung, Lâm Yến Vân cũng đang lo lắng sốt sắng đến luống cuống tay chân.
Thời hạn ba ngày đã tới rồi!
Bọn họ giống như bị bao vây, không còn chút sức lực nào để trốn thoát. _ Lúc này Tần Vũ Phong đã dẫn người tiến vào phòng khách, quét ánh mắt sắc bén khắp căn phòng rồi ngạo nghễ mở miệng: “Hừ! Các người vẫn còn chưa đóng gói hành lý dọn đi à, coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai à?”
“Xem ra… thật sự là chưa thấy Hoàng Hà chưa đổ lệ mà! Nếu đã như vậy thì để vệ sĩ quăng các người ra ngoài đi!”
Nghe thấy câu này, mấy tên vệ sĩ lập tức xông tới bao vây xung quanh.
“Chị, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu như bị đuổi ra ngoài, chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Dương Hải!”
Lâm Hoàng Quân tức giận đến run rẩy cả người.
Lâm Yến Vân thở ngắn than dài nhưng vẫn không có cách nào nề hà | nữa.
Hôm qua, cô ta đã tới nhà họ Hạng tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng tiếc là không hề gặp được Hạng Hồng Vũ!
Hạng Hồng Vũ thuộc chiến đội đặc biệt, hành tung tuyệt đối bí mật, ngay cả người nhà họ Hạng cũng không biết tung tích của anh ra, chỉ biết rằng gần đây anh ta đang có nhiệm vụ phải làm ở Dương Hải.
Như vậy xem