Hạng Hồng Vũ đang dùng chiêu cáo mượn oai hùm, cái này có thể khiến người khác sợ hãi, nhưng với Tần Vũ Phong thì không có tác dụng gì cả.
Giờ phút này, Tần Vũ Phong không những không sợ hãi, thậm chí còn muốn cười.
Dùng danh hiệu chiến thần Thiên Vũ để dọa anh, đang kể chuyện cười sao? “Cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Hạng Hồng Vũ, anh không thể đại diện cho chiến thần Thiên Vũ! Cút ngay!”
Tần Vũ Phong lạnh lùng nói.
“Thắng khốn!”
Hạng Hồng Vũ hoàn toàn tức giận: “Không phải chỉ có một ít tiền thổi thôi sao?
Có tin rằng… một câu nói của tôi có thể khiến loại công ty nát này của anh không thể mở của ở Dương Hải nữa hay không!”
“Nếu anh không sợ chết thì cứ việc làm Nhưng cái giả phải trả, anh… không kham nổi đâu!”
Tần Vũ Phong vừa nói, một luồng khí thế dồi dào đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể của anh.
“Bum!”
Giống như con sông lớn bị vỡ đê, như núi lửa phun phun trào, luồng khí thế lan ra khắp nơi, ngay lập tức tràn ngập toàn bộ văn phòng.
Dương Bách Xuyên ở một bên bị ảnh hưởng, không thể nhúc nhích, giống như sắp chết ngạt.
Ngay cả Hạng Hồng Vũ đã có kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường cũng không nhịn được lùi về phía sau vài bước, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giống như gặp phải kẻ địch khó nhằn.
Anh ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng Tần Vũ Phong lại có thực lực cường đại như vậy, không thua kém gì những nhân vật cấp cao ở biên giới phía bắ!
cNhưng rất nhanh, Hạng Hồng Vũ đã bình tĩnh lại, nghĩ lại cảnh lúc nãy bản thân nhát gan rút lui, anh ta càng thêm tức giận.
“Không hổ là chủ tịch Phong Vũ, có khả năng xây dựng để chế kinh doanh hàng trăm nghìn tỷ đồng, quả nhiên có ít bản lĩnh!”
“Nhưng tôi cũng không phải là thứ dễ nuốt, chúng ta hãy chờ xem!”
“Chậm nhất là một tuần, tôi sẽ khiến anh ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi thương xót.
Hạng Hồng Vũ hùng hổ nói, sau đó sải bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua bên cạnh Tần Vũ Phong, trong mắt anh ta điên cuồng hiện lên sát khí, còn làm ra động tác cắt cổ.
“Hu…”
Khi Hạng Hồng Vũ đã đi xa, Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm một hơi, không biết áo lót đã thấm đẫm mồ hôi lạnh từ lúc nào.
“Chủ tịch, e rằng lần này chúng ta gặp rắc rối lớn rồi! Hậu thuẫn của tên đó chính là chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết, tốt hơn hết là chúng ta không nê xen vào