Câu hỏi của Tần Vũ Phong vang vọng toàn trường, lộ ra khí thế không ai bì nổi.
Nụ cười đắc ý trên mặt Hạng Hồng Vũ đọng lại, hóa thành vẻ hung ác nham hiểm nồng đậm.
“Cậu có ý gì? Chẳng lẽ… cậu vẫn muốn đối địch với tôi? Thậm chí muốn đối địch một nửa Dương Hải à?”
Hạng Hồng Vũ nghiến răng nghiến lợi, từng chữ đầy uy hiếp.
Lúc này anh ta không hề chiến đấu một mình!
Sau lưng anh ta còn hơn trăm phú hào, thậm chỉ nhà giàu số một Dương Hải Đường Thiên Bá và Quách Nam Hà của phòng tuần bổ cũng đứng bên này.
Cường long không áp được bọn rắn độc Dù là chủ tịch Phong Vân gia tài nghìn tỷ thì như thế nào?
Ở địa bàn của cậu đây còn không phải ngoan ngoãn cúi đầu à?
Ha ha…”
“
Tần Vũ Phong chợt cười vang, khinh thường nói: “Người quý ở chỗ từ mình biết mình! Hạng Hồng Vũ, anh không đại diện được cho Dương Hải! Anh vì ân oán cá nhân mà cáo mượn oai hùm, lạm dụng quyền lực trong tay. Chỉ bằng điểm này anh đã không xứng làm thành viên trong trại Thần Sách rồi!”
“Lớn mật! Mày có tư cách gì mà dạy bảo tao phải làm thế nào? Cậu đây ở trên chiến trường đẫm máu giết địch, mà thứ tư bản chủ nghĩa, hút máu nhân công như mày chỉ biết tìm hoan mua vui thôi!”
Hạng Hồng Vũ như bị chọc trúng chỗ đau, tức đến thở hổn hển, sát khí mãnh liệt tận trời. Anh ta như bình thuốc nổ, chỉ cần thêm chút kích thích sẽ nổ tung tại chỗ.
Đúng lúc này, một bóng dáng mảnh mai chợt vọt tới trước mặt Tần Vũ Phong.
Là Lâm Kiều Như “Chủ tịch, đều tại tôi không tốt, tôi không nên đắc tội với Lâm Yến Vân, rước lấy phiền toái cho anh, làm anh rơi vào tình huống khó xử! Nếu không… để tôi xin lỗi bọn họ cho, sau đó tôi sẽ dọn khỏi biệt thự Star River…” Lâm Kiều Như sợ hãi nói.
Tuy rằng mấy ngày nay cô sớm chiều ở cạnh Tần Vũ Phong, nhưng anh ngụy trang tốt vô cùng, cho nên đến giờ cô vẫn không phát hiện chủ tịch tập đoàn Phong Vân lại chính là anh!
Nếu do mình mà làm chủ tịch Phong Vân bị phong giết ở Dương Hải này thì cô áy náy không nguôi.
“Hu!”
Lâm Yến Vân chợt cười mỉa một