“Ánh sáng của hạt gạo, dám cạnh tranh với mặt trời và mặt trăng!”
Tần Vũ Phong khoanh tay mà đứng đó, khóe môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Dáng vẻ hời hợt của anh, giống như không xem Đường Tam Hoàng ra gì.
“Bùm!”
Cuối cùng, Tần Vũ Phong giơ nằm đấm phải của mình ra.
Trong phút chốc, mây gió đổi màu, lật tung cả bầu trời.
“Không ổn rồi Trái tim của Đường Tam Hoàng chấn động, cảm thấy khủng hoảng chưa từng có, hơi thở của tử thần đã cận kề..
Anh ta muốn trốn thoát nhưng đã chậm một bước!
Trong tâm mắt của anh ta, mọi thứ trên đời dường như biến mất..
Anh dường như đã đi qua chín tầng mấy, đánh xuyên qua thiên hạ một phát!
Quả đấm chưa tới, ý nghĩ đã tới!
Đường Tam Hoàng ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ, không thể động đậy, thậm chí sinh ra ảo giác mãnh liệt rằng ba hồn bảy vía của mình sẽ bị nằm đấm này cho nổ tung, bị đánh tan tành!
Đây không phải là một môn võ thuật bình thường!
“Hết rồi!”
“Sắp chết!”
“Cuộc sống của tôi…nó sẽ kết thúc ở đây sao?”
Đường Tam Hoàng đã từ bỏ chống cự, giống như là cá nằm trên thớt, mặc người khác xâu xé Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc!
Quả đấm thép của Tần Vũ Phong, lại dừng lại ở trước mặt anh ta một tấc, vẫn chưa đám thẳng vào mặt anh ta!
Mặc dù vậy, cái nằm tay đáng sợ đó, giống như một ngọn núi và một cơn sóng thần, bao trùm lấy anh ta từ mọi hướng, nhấn chìm, nuốt chứng…
Hộc… Hộc… Hộc.
Đường Tam Hoàng thở hồng hộc, cảm thấy từng tấc da, từng thớ thịt, từng đốt xương đều phải chịu một áp lực cực lớn, như: thể vừa đi trước một cánh cổng ma quái, linh hồn run rẩy.
Kẻ yếu giết người, kẻ mạnh đoạt hồn!
Tần Vũ Phong tuy rằng không có giết chết anh ta, nhưng cũng đã phá hủy ý chí của anh ta.
Ngay sau đó, Đường Tam Hoàng chỉ cảm thấy “cửa” của bàng quang bụng dưới bị mở ra, anh ta liều mạng khống chế nó, nhưng cơ thể lại không nghe theo.
“Rào rào…”
Chất lỏng ấm