Không biết đã qua bao lâu, Triệu Thiên Lãng thở dài, ánh mắt bỗng mở to sáng rực lên: "Tần Thiên Vũ, ba năm xa cách cậu cuối cùng cũng trở lại rồi!" "Vốn dĩ tôi là tướng lĩnh trẻ kiệt xuất được đặt nhiều kỳ vọng, nhưng vì sự xuất hiện của cậu chắn đi tất cả hào quang vốn có của tôi!" "Nói đến danh tướng của nước Hoa Hạ, mọi người chỉ đến Tần Thiên Vũ, không thể không nhớ tới Triệu Thiên Lãng tôi!" "Ngay cả khi có được cái danh xưng chiến thần, vần không ít kẻ hoài nghỉ rốt cuộc có phải ta đã cướp công lao của cậu mới ngồi lên được vị trí này không!" Bây giờ cậu đã trở lại...
Tôi muốn chứng minh cho cả thế giới, cuối cùng thì ai...
mới là chiến thần mạnh nhất ở nước Hoa Hại " Nói tới đây, Triệu Thiên Lãng nắm chặt tay lại, hai mắt bừng bừng lửa cháy.
Cũng bởi vì lời tuyên chiến giành ngôi đứng đầu này mà Hoa Hạ rộng lớn vốn yên ả thái bình cũng trở nên dậy sóng.
Mặc dù ngày quyết đấu còn chưa diễn ra thế nhưng không ít hào môn thế gia, kẻ có tiền người có quyền đều đổ xô về Dương Hải.
Thậm chí có tin đồn rằng tám nhà giàu có nhất cũng đã phái người đến chúc tụng! Tuy nhiên, đối với người dân Dương Hải, cuộc sống không có nhiều thay đổi, dù sao thì với thân phận của họ, họ không thể chạm tới đẳng cấp đó, và họ cũng không đủ tư cách để tham gia lễ trao giải.
"Chuông leng keng!" Đột nhiên, Tân Vũ Phong nhận được một cuộc gọi từ Lâm Kiều Như.
"Kiều Như, có chuyện gì vậy?" “Tân Vũ Phong, bây giờ anh có rảnh không, anh có thể thay tôi tới ga tàu đón người không?”
Giọng nói của Lâm Kiều Như mang theo vài phần gấp gáp.
Đón người? Rốt cuộc là đón ai thế? Tân Vũ Phong tò mò hỏi.
"Nhà chú tôi nói muốn đến Dương Hải làm khách! Mẹ tôi còn đang nằm viện, bên công ty còn có dự án mới nên không thể bỏ ra ngoài được..."
Lâm Kiều Như nói.
"Được rồi, không có vấn đề gì! Em gửi cho anh ảnh và tên của họ được không!" Tần Vũ Phong đồng ý.
"Cái đó...nhà cậu tôi tham giàu khinh nghèo.
tính tình cũng không được tốt lắm! Nếu có điều gì phật ý, anh bỏ qua cho nhat" Lâm Kiều Như giọng có chút lo lắng.
Từ nhỏ đến lớn, cô không có ấn tượng tốt với gia đình nhà cậu.
Cậu cô Triệu Đại Hải, chuyện tốt không làm chỉ suốt ngày chém gió.
Khoe khoang mình quen biết với người này người kia giỏi giang.
Thực là chẳng để làm gì.
Mợ cô Mã Xuân Phương, cũng chỉ là tiểu thương ở chợ nhưng có