“Tôi không cần phòng bao, đại sảnh cũng không còn bàn sao?”
Lâm Kiều Như hỏi.
"Vâng! Tòa nhà Tam Bảo của chúng tôi là nhà hàng hàng đầu ở Dương Hải.
Ngay cả tiền sảnh cũng được đặt trước một tuần!" Người tiếp viên gật đầu.
Nghe vậy, Lâm Kiều Như quay sang nhìn Triệu Đại Hải và những người khác và nói: "Cậu, nếu không...
chúng ta đổi khách sạn nhé?" "Tôi nhất định ăn ở Tòa nhà Tam Bảo!" Triệu Đại Hải luôn thích thể diện, nếu rời đi một cách tuyệt vọng như vậy, hắn không thể nuốt trôi cục tức đó. Bạn đang đọc truyện tại == tr ùmtruyện. com ==
“Em họ, không phải em quen biết chủ tịch Phong Vân sao? Gọi anh ấy đi”
Triệu Quyền đề nghị.
"Không!" Lâm Kiều Như lắc đầu với thái độ kiên quyết.
Trước đây cô nhận được rất nhiều ân huệ từ Chủ tịch tập đoàn Phong Vân, nếu là nhờ vả, cô thực sự không biết làm cách nào để báo đáp.
MÐ co cu Lúc này, bụng Mã Xuân Phương kêu đói.
Từ tòa nhà Tam Bảo, mùi thức ăn cứ thoang thoảng, bà ta đã tới cửa nhưng không vào được.
Được một lúc, Mã Xuân Phương đã rất tức giận.
Bà ta lại không dám chọc giận Lâm Kiều Như, đành phải trút toàn bộ lửa giận lên người Tân Vũ Phong.
"Đều do tên phế vật này, đồ sao chổi! Khi trước Lâm gia chính là đã chịu hắn liên lụy, bị chê cười ba năm, hiện tại chúng ta cũng thật xui xẻo!Kiều Như à...
con nhanh đá hắn đi, nếu không tương lai tuyệt đối không kết cục tốt đẹp đâu! " Nghe được lời nguyền rủa như vậy, Tần Vũ Phong ánh mắt càng lạnh.
Nếu Bồ Tát nghe được còn có ba phần giận! Ba người nhà họ Triệu thật sự quá đáng! "Mẹ kiếp! Ta không tin có tiền cũng không thể ăn được.
Còn nữa các người không cho ăn ta lại càng muốn ăn thử xem thế nào!" Triệu Quyền đột nhiên chửi ầm lên, tiến lên một bước, muốn mạnh mẽ xông vào tòa nhà Tam Bảo.
Nhưng ngay sau đó, vài nhân viên bảo vệ tướng người to cao bệ vệ lao ra, túm cổ áo của Triệu Quyền rồi ném ra ngoài.
"Âm ầm!" Triệu Quyền ngã dấm ngã dúi, mặt