"Ừ...rượu hảo hạng cả tỷ bạc, không uống thì quá đáng tiếc!" "Nào em họ, để anh rót cho em một ly!" Triệu Quyền lập tức mở rượu, rót đầy vào chén rồi tự mình cầm lên, uống ừng ực.
"Haiz..."
Lâm Kiều Như thở dài bất lực cảm thấy xấu hổ khi thấy họ cư xử như vậy.
Sau khi ăn uống, mấy người rời Tòa nhà Tam Bảo.
“Cậu mợ đã muộn rồi, để cháu tìm khách sạn cho cậu mợi”
Lâm Kiều Như đề nghị.
"Tại sao lại ở trong khách sạn?" Triệu Đại Hải tăng âm lượng lên một chút: "Biệt thự của con, không phải vẫn còn vài phòng trống sao? Đủ cho chúng ta ở mài!" "Đúng vậy..."
Mã Xuân Phương lập tức gật đầu đồng ý: "Ở phòng khách sạn cũng rất lãng phí.
Dù sao chúng ta cũng đã mang theo quần áo thay quần áo, đến đó ở là được rồi!" Khẩu khí của bọn họ giống như đang nghĩ thay Lâm Kiều Như.
"Nhưng-" Lâm Kiều Như vẫn muốn nói, nhưng bị cắt ngang trực tiếp.
"Cháu gái à, con không nên tàn nhãn muốn đuổi chúng ta ra đường sao? Dù sao thì lúc mẹ con sinh con ta cũng tặng lì xì những 1,5 triệu con nỡ lòng nào vong ân phụ nghĩa trơ mắt đứng nhìn chúng ta như vậy sao.
I " Triệu Đại Hải hét lớn, như thể Lâm Kiều Như nợ ông ta rất nhiều.
Nhưng trên thực tế, đã nhiều năm rồi hai nhà cũng không còn liên lạc qua lại nữa.
Ngay cả khi Triệu Như Lan mắc bệnh ung thư, Triệu Đại Hải một cắc cũng không đưa.
Nhưng bây giờ, khi biết mối quan hệ giữa Lâm Kiều Như và Chủ tịch tập đoàn Phong Vân, ông ta lập tức tìm tới, luôn cúi cầu cạnh.
"Ừm...Cậu à, trước tiên mọi người có thể ở biệt thự đi!" Lâm Kiều Như bất lực nói, cô biết rằng nếu cô không đồng ý, gia đình của Triệu Đại Hải sẽ không bao giờ từ bỏ, có thể họ sẽ gây rắc rối với mẹ cô.
Mẹ cô đang trong giai đoạn phục hồi cũng không nên vì mấy chuyện vặt vãnh này mà ảnh hưởng tới tình hình bệnh tật.
Chẳng mấy chốc, Tần Vũ Phong chở mọi người trở về biệt thự 66 ở Star River.
Lâm Kiều Như quay trở lại phòng mình tắm gội sạch sẽ.
Tần Vũ Phong cũng định trở lại phòng ngủ.
"Đứng lại!" Đột nhiên, Triệu Quyền ngăn lại anh, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, mang theo ác ý.
“Làm sao vậy?”
Tần Vũ Phong hỏi.
"Cậu nhóc, đi tiểu mà soi gương lại đi,