Tiếng hô kinh thiên động địa, không ngừng vang vọng khäp các con phố.
“Ôi”
Đám côn đồ không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, cả người run rẩy như bị điện giật.
Tình cảnh kinh hãi thế tục như thế cứ thế đập vào mắt bọn chúng.
“Trời ạ, này là chuyện gì, đang đóng phim sao?”
“Người anh Quách bắt chúng ta đối phó lại là chiến thần trong truyền thuyết?”
“Sớm biết vậy dù có cho tao mười lá gan tao cũng không dám tới!”
Sắc mặt đám côn đồ trắng bệch, kinh hãi không thôi Tên đầu trọc cầm trọc lúc này đã hoàn toàn sợ ngây người, không có từ ngữ nào có thể miêu tả nổi hắn nữa.
Hắn vốn tưởng nhiệm vụ lần này vô cùng đơn giản, trở tay một cái là xong.
Ai ngờ con kiến hôi trong mắt hẳn chỉ trở mình một cái liền trở thành rồng phượng trên trời!
“Xet”
Đột nhiên, ánh mắt Tân Vũ Phong trở nên sắc bén, tựa như lưỡi dao ra khỏi vỏ mà xoẹt qua đám côn đồ.
Ánh mắt quét tới đâu bọn chúng cúi đầu tới đó, hoàn toàn không dám đối mặt với anh.
“Vừa rồi bọn mày muốn đánh gãy chân tao, sao giờ lại câm hết rồi?”
Thanh âm Tần Vũ Phong không lớn nhưng lại như một ngọn núi không ngừng đè ép lên ngực bọn chúng.
“Bộp!”
“Bộp!”
“Bộp!”
Tiếng khuyu gối không ngừng vang lên Chỉ trong chốc lát, cả đám côn đồ đều quỳ sụp dưới đất, không còn chút kiêu căng phách lối nào.
“Đại nhân, là bọn tôi có mắt không tròng, không nhìn ra núi Thái Sơn ngài đây! Xin ngài rộng lượng tha cho bọn tôi một con đường sống!”
“Đúng vậy, bọn tôi không thù không oán với ngài, đều là Quách Tuấn Hùng xúi giục thôi!”
“Chỉ cần ngài nương tay, bọn tôi nguyện làm trâu làm ngựa, không dám chối từ!”
Đám côn đồ vì muốn sống mà không ngừng quảng sạch tôn nghiêm, liều mạng xin tha.
Ngay lúc này, Tiêu Mặc Chiến đứng lên, đến cạnh Tân Vũ Phong hạ giọng: “Chiến thần đại nhân, ngài muốn xử lý đám người này thế nào?”
*Nơi này là Dương Hải, không phải giới phía bắc, không thích hợp ra tay giế người.”
Tân Vũ Phong lắc đầu, tiếp tục nói: “Chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha. Bọn chúng là tay sai của Quách Tuấn Hùng, trợ giúp hẳn gây họa không ít, đánh gãy hai chân chúng để chúng nhớ lâu chút là được!”
“Tuân lệnh!”
Tiêu Mặc Chiến gật đầu, khoát tay một cái.
“Aa… a… Đau chết mất. Gấy chân tôi…”
Tiếng kêu gào thảm thiết vang khắp màn đêm.
Rất nhanh cả đám côn đồ đều bị đánh gấy hai chân.
Bọn chúng không dám ở lại, chỉ có thể nhanh chóng bò trốn.
Những người không phận sự đều bị đuổi đi.
“Soạt! Soạt!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tân Vũ Phong, trong ánh mắt là sự kích động và sùng bái không thể kìm nén.
Người đàn ông trước mặt này chính là truyền kỳ vô địch, cũng là thần tượng của bọn họ.
Chiến thần Thiên VũI Càn quét tám phương, không một lần thất bại, sức mạnh ngang ngửa trăm vạn người!
Bất kể là nhân vật quyền uy trong triều hay kẻ kiêu hùng kiệt xuất, chỉ cần đứng trước mặt anh đều không dám không nghe lệnh.
“Thiên Vũ, ngài biến mất ba năm, toàn bộ Đại Ninh đều tìm ngài!”
“Nhà không thể một ngày không chủ, nước không thể một ngày không vua, mà biên giới phía bäc không thể thiếu Thiên Vũ ngài!”
“Phía trên hạ lệnh, bằng bất cứ giá nào.
cũng phải mời ngài trở về!”
Tiêu Mặc Chiến thấp giọng khẩn cầu, thái độ cung kính.
“Được, tôi đồng ý!”
Tân Vũ Phong gật đầu.
Tiêu Mặc Chiến lộ vẻ kích động, vốn tưởng phải tốn không ít công sức để thuyết phục Tân Vũ Phong, không ngờ anh lại sảng khoái đáp ứng như vậy.
Trên thực tế, Tân Vũ Phong đưa ra quyết định cũng không hề thiếu cân nhắc.
Ba năm trước anh công cao lấn chủ, bị tước đoạt công lao, mất hết ý chí phải trở về Dương Hải, đến cửa nhà họ Lâm làm con rể.
Uất ức ba năm, mọi người khinh rẻ anh, coi thường anh, ngay cả người vợ Lâm Yến Vân cũng coi thường anh.
Mà bây giờ, vị vương giả rung chuyển trời đất năm đó rốt cuộc đã trở lại!
Những khuất nhục đã qua phải trả lại gấp trăm lần!
Những thứ đã mất đi phải đích thân đoạt lấy!
“Thiên Vũ, đây là Chiến Thần lệnh của.
ngài!”
Tiêu Mặc Chiến e dè móc ra một tấm lệnh bài đưa cho Tân Vũ Phong Chiến Thần lệnh!
Tượng trưng cho vinh