Ở một bên khác, Lâm Tử Hiên đang đợi trong phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì người đến tìm tập đoàn Phong Vân để hợp tác quả thực là quá nhiều, cho nên cần phải xếp hàng.
Một tiếng!
Hai tiếng!
Ba tiếng!
Thời gian thấm thoát trôi, trời đã chập tối.
Lâm Tử Hiên nhận ra những người đến muộn hơn mình, đều được vào gặp rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa đến lượt mình.
Nhưng dù sao hắn ta cũng là người nhờ vả người khác nên cũng không dám nổi nóng.
Đợi đến hơn tám giờ tối, một người đàn ông trung niên chủ quản, sải bước về phía hắn ta, nói: “Là Lâm Tử Hiên, cậu lớn nhà họ Lâm phải không?”
“Đúng đúng đúng, là tôi!”
Lâm Tử Hiên gật đầu liên tục, hắn ta tự giới thiệu mình: “Bố tôi là Lâm Đông Hải, ở khu phố Tân Hồ, tôi muốn..”
“Đủ rồi!”
Người chủ quản đó trực tiếp cắt ngang lời hắn ta: “Về đi! Tập đoàn Phong Vân chúng tôi sẽ không hợp tác với thứ rác rưởi như cậu!”
Cái gì?!
Biểu cảm trên mặt Lâm Tử Hiên liền cứng đơ, chính xác là không dám †in vào tai mình.
“Tại… Tại sao? Rõ ràng tôi không có nói gì cả, đắc tội với mấy người ở đâu?!”
Lâm Tử Hiên không thể hiểu được.
Người quản lý đó hoàn toàn không để ý đến hắn ta, mà quay người rời đi.
“Đáng ghét”
Lâm Tử Hiên đập mạnh