Nghe được lời nói tàn nhẫn của Lâm Yến Vân, Tần Vũ Phong cười nhạt, không cho là đúng.
Thủ đoạn trả thù của cô ta, đơn giản chỉ dựa vào sắc đẹp, tìm những công tử nhà giàu kia làm chỗ dựa!
Nhưng Tần Vũ Phong là ai?
Chiến thần Thiên Vũ!
Có trăm vạn binh sĩ ủng hộ, một đời có quyền lực khuynh đảo, phong vân phong vân, uy chấn Đại Ninh!
Anh ra tay lập tức có thể đè cho toàn bộ Dương Hải phải cúi đầu.
Anh mở miệng ra, cả thế giới cũng không dám lên tiếng!
Cho dù cho Lâm Yến Vân một trăm năm, cũng không cách nào làm tổn thương anh được.
“Tần Vũ Phong, lần này nhờ sự khuyến khích phục của anh, em mới có thể phỏng vấn thành công, em mời anh đi ăn cơm! Nhưng bây giờ em không có tiền, chỉ có thể mời anh ăn quán vỉa hè thôi, anh đừng chê cười nhé!”
Lâm Kiều Như lè lưỡi, trông có vẻ rất vui.
“Làm sao lại chê cười được.”
Tần Vũ Phong cười nói.
Chỉ cần ở cùng cô, mặc kệ ăn cái gì, đều ngon hơn sơn hào hải vị.
“Chuông leng keng!”
Hai người vừa đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Phong Vân, điện thoại di động của Lâm Kiều Như đột nhiên vang lên.
Người gọi, không ngờ là chủ nhà họ Lâm Lâm Đông Hải!
“Bác cả, có chuyện gì sao?”
Lâm Kiều Như nghỉ ngờ hỏi.
Mấy năm nay, nhà họ Lâm đều mặc kệ cô, không nghe không hỏi, đây vẫn là lần đầu tiên bác cả chủ động gọi điện thoại.
“Kiều Như à… Bác nghe nói cháu đã trở thành trợ lý tổng giám đốc của Tập đoàn Phong Vân, quá xuất sắ!
cNhưng cháu cũng đừng quên, cuối cùng cháu vẫn là một thành viên của nhà họ Lâm chúng ta, tương lai nếu có kinh doanh gì, nhất định phải