“Ông có ý gì?”
Nghe ông già nói, Tân Vũ Phong cũng có chút hào hứng.
“Anh bạn nhỏ, anh nói qua một chút, cô bé này trông như thế nào?”
Ông già hỏi.
Tần Vũ Phong nghe vậy, thoáng cái đã hiểu ý của ông già.
Ông ấy muốn thông qua sự miêu tả của mình, đến nặn ra dáng vẻ của Lâm Kiều Như.
Sau một lúc, Tần Vũ Phong nhìn khuôn mặt của Lâm Kiều Như, mở “Tinh thần như nước mùa thu, ngọc làm gốc, khuôn mặt như hoa phù dung, lông mày như lá liễu.”
“Một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn sơn.
“Trong mắt chứa ngân hà, nụ cười sáng ánh trăng!”
Tần Vũ Phong xuất khẩu thành thơ.
Nghe thấy những lời khen ngợi này của anh, Lâm Kiều Như lập tức vô cùng xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ lên.
Từ nhỏ đến lớn, có vô số người từng khen ngợi nhan sắc của cô, tuy nhiên không có lời nói nào êm ái, dễ nghe và chân thành hơn Tân Vũ Phong.
Cô có thể cảm giác được, Tần Vũ Phong không giống những người đàn ông xấu xa kia, anh không có bất cứ ham muốn hay ý đồ xấu gì với cô.
Nghe Tần Vũ Phong nói, ông già kia bắt đầu nặn đồ chơi làm bằng đường, hai tay không ngừng múa máy, làm cho người ta hoa mắt.
Mấy phút sau.
Một món đồ chơi nhỏ làm bằng đường, cũng đã thành hình.
Nhìn kỹ lại, vô cùng xinh đẹp động lòng người, khí chất thanh thuần, vậy mà thật sự giống Lâm Kiều Như đến bảy tám phần.
“Ông lão, ông thật lợi hại!”
Lâm Kiều Như kinh ngạc lên tiếng, không kiềm chế được kích động trong lòng.
“Ha ha ha… Không phải ông già tôi đây lợi hại! Tôi nặn đồ chơi làm bằng đường, là dáng vẻ của cô…
trong ánh mắt của anh bạn nhỏ này!”
Ông già cười nói.
Lâm Kiều Như nghe vậy, khuôn mặt càng thêm nóng lên, thậm chí có chút thẹn thùng nhìn Tần Vũ Phong.
Mà trong lòng cô, hình như có một thứ tình cảm khác thường, đang mọc rễ nẩy mầm.
“Trong mắt của anh, tôi thật sự đẹp như vậy sao?” Lâm Kiều Như nhìn anh hỏi, trong lòng vô cùng chờ mong.
“Tất nhiên rồi!”
Tần Vũ Phong không chút do dự gật đầu: “Kiều Như, trong mắt anh, em