“Anh không trách em!”
Tần Vũ Phong sờ sờ đầu cô, an ủi nói: “Yên tâm đi, anh có biện pháp đi vào! Đến lúc đó, xem nhà họ Lâm khóc như thế nào!”
Nói xong, Tần Vũ Phong lập tức lấy điện thoại di động ra, gửi cho Dương Bách Xuyên một tin nhắn, giải thích sự việc một lần.
Dương Bách Xuyên nhận được tin nhắn, vô cùng hoảng sợ.
Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Phong Vân!
Nhân vật chính của buổi lễ chào đón.
Vậy mà lại bị chặn lại ở ngoài cửa lớn?
Nếu chủ tịch tức giận vậy thì vị trí tổng giám đốc chỉ nhánh của ông ta chỉ sợ sẽ ngồi không vững nữa.
Dương Bách Xuyên không dám chậm trễ, hận không thể lập tức xông tới xin lỗi chịu tội.
Tuy nhiên Tần Vũ Phong đã đặc biệt dặn dò, không thể bại lộ thân phận của anh, cho nên ông ta lập tức phái một người tâm phúc đi tới.
Không lâu sau.
Một người đàn ông trung niên mập mạp thở hồng hộc chạy tới cửa khách sạn.
“Xin hỏi anh là anh Tần Vũ Phong?
“Đúng vậy!”
Tần Vũ Phong gật đầu.
“Anh Tần, vừa rồi công ty hơi chậm trễ, mau mời vào!”
Người đàn ông trung niên cẩn thận nói, thái độ vô cùng cung kính.
Vừa rồi Dương Bách Xuyên đã phân phó ông ta, người trước mắt chính là khách quý của công ty, nhất định phải dùng tiêu chuẩn cao nhất để đối đãi.
“Ð?” Vẻ mặt của Lâm Kiều Như tò mò, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Vũ Phong, hỏi: “Anh… Anh quen biết với quản lý của Tập đoàn Phong Vân?” . ngôn tình ngược
Tần Vũ Phong mỉm cười, thần bí nói: “Kiều Như, đừng sốt ruột! Chờ đến khi buổi lễ chào đón bắt đầu, em sẽ biết!”
Nghe được lời này, Lâm Kiều Như nhíu nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ.
Mặc dù cô khá ngây thơ và đơn thuần, nhưng cô không phải là một kẻ ngố!
c Mấy ngày nay, Tân Vũ Phong lần lượt giúp cô hóa nguy thành an.
Biểu hiện của anh, dường như hoàn toàn khác với người con rể trong tin đồn kia!
Nếu như là một loại người rác rưởi, làm sao anh có thể đánh được Tôn Vĩnh Trung, cứu cô trong nguy hiểm?
Nếu đó là một loại người rác rưởi, làm thế nào anh có thể bao trọn khách sạn Caesar của mình và bắn pháo hoa