Mọi người nghe vậy toàn bộ đều im lặng, trên mặt hiện ra rất nhiều biểu cảm khác nhau.
Khiếp sợ, tức giận, xấu hổ…
Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng được, một đứa con gái riêng nho ấy, lại dám leo đến trên đầu của bọn họ, làm mưa làm gió.
“Tất cả quỳ xuống cho tôi!”
Đột nhiên, bà nội quát lên một tiếng, sau đó buông cây gậy ra, là người đầu tiên quỳ rạp xuống đất.
Thấy bà ta dẫn đầu, những thành viên khác của nhà họ Lâm lập tức lặng lẽ nghe lệnh, cũng không dám nói nhảm nữa, lần lượt làm theo.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Rất nhanh, tất cả mọi người nhà họ Lâm quỳ rạp xuống đất, xin lỗi vì những việc ác chính mình gây ra trong những năm qua.
Nhìn thấy cảnh này, khóe mắt Lâm Kiều Như có chút ướt, vô cùng kích động đồng thời, cũng cảm thấy có chút khó tin.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã chịu quá nhiều ấm ứ!
c Nhà họ Lâm cho tới bây giờ vẫn chưa từng xem cô là người một nhà, ngược lại dùng mọi cách để làm nhục cô.
Cô đã từng vô số lần, tưởng tượng qua cảnh tượng như vậy, không nghĩ tới thật sự trở thành hiện thự!
c May mắn mà có chủ tịch của Phong Vân!
Cũng may nhờ có Tần Vũ Phong!
Có điều, tuy những người nhà họ Lâm này quỳ xuống, nhưng trong mắt lại tràn đầy hung ác lộ vẻ oán hận độc ác, trong lòng rõ ràng không phục.
Cái ngày nhục nhã hôm nay, bọn họ đều nhớ kỹ rồi!
Tương lai nếu có cơ hội, bọn họ tuyệt đối phải trả lại tất cả.
“Được rồi, các người đứng lên đi!
Tôi đây lập tức liên lạc với tổng giám đốc Dương, mời chủ tịch của Phong Vân hỗ trợ, hủy bỏ lệnh phong sát đối với nhà họ Lâm!” Lâm Kiều Như mở miệng nói.
Nghe nói như thế, người nhà họ Lâm đứng lên, vội vã đi ra ngoài, như không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.
Nhưng Lâm Yến Vân lại xoay người, hung dữ trừng mắt với Tân Vũ Phong, khuôn mặt tuyệt mỹ kia, lại trở nên dữ tợn.
“Tân Vũ Phong, anh đắc ý cái gì?
Là chủ tịch của Phong Vân người ta lợi hại, cũng không phải anh tài giỏi gì”
Ngay sau đó, cô ta lại nhìn Lâm Kiều Nhự, tiếp tục gắt gỏng nói: “Con khốn, đừng tưởng rằng có chủ tịch của Phong Vân bảo vệ cho mày, thì mày có thể muốn làm gì thì làm! Trèo càng cao, rơi càng thảm! Không có chuyện gì là mãi mãi cả, sẽ có lúc nó phải thay đổi, chúng ta cứ chờ mà xem!”