Thanh âm Tần Vũ Phong tuy rằng không vang, nhưng lại giống như một tiếng sấm nổ tung ở bên tai mọi người.
Sắc mặt mọi người thay đổi, nhìn thẳng vào Tần Vũ Phong, giống như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Mọi người đều biết thân phận của anh, chính là con rể rác rưởi của nhà họ Lâm!
Ở rể ba năm, ăn không ngồi rồi, không học hành không nghề nghiệp, trở thành trò cười của toàn bộ Dương Hải!
Nghe nói cách đây không lâu, anh còn bị cô cả nhà họ Lâm đá.
Loại người như thế này, lại dám lớn tiếng không xấu hổ như vậy, chẳng lẽ _ không sợ bị mất mặt sao?
“Hừ”
Ninh Đạo cười lạnh một tiếng: “Thăng nhóc, anh thật sự biết khoe khoang đấy! Hôm nay, nếu anh có thể trả hóa đơn, tôi sẽ quỳ xuống và gọi anh là ông nội ngay lập tức!”
Ninh Đạo sở dĩ dám nói như vậy, chính là khẳng định Tần Vũ Phong, không có bản lĩnh như vậy.
“Xin lỗi, tôi cũng không có đứa cháu bất tài như anh.”
Tần Vũ Phong lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ.
“Anh!”
Ninh Đạo tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nắm đấm bóp ra tiếng, hận không thể lập tức đánh nhau.
Đúng lúc này, Tân Vũ Phong lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi. Thẻ toàn thân màu đen, cạnh lại có hoa văn màu vàng kim, có vẻ thần bí mà tôn quý.
Thẻ vàng đen tối cao!
Lúc trước Tiêu Mặc Chiến đến đây, mời Tần Vũ Phong rời núi, đặc biệt dâng tấm thẻ này, bên trong có số dư ba trăm nghìn tỷ.
Tần Vũ Phong cầm lấy máy POS, ấn mấy mật mã.
Bên cạnh, đám người Ninh Đạo và Ngải Giai, lại là dáng vẻ ngồi chờ xem kịch, cho rằng anh rất nhanh sẽ mất mặt.
“Tít – thanh toán thành công!”
Âm thanh điện tử vang lên.
“Cái gì?!”
Ninh Đạo lộ ra biểu tình khó tin, nụ cười khóe miệng trong nháy mắt ngưng lại, ngược lại hóa thành kinh ngạc.
Các bạn cùng lớp khác ở đây cũng nghẹn họng, ngơ ngác như gà gỗ.
Bọn họ không nghĩ rằng, người con rể phế vật của nhà họ Lâm bị vô số người mắng chửi lại có tiền như vậy!
Ngay cả Lâm Kiều Như cũng sợ ngây người, môi mở to thành hình O, thật lâu sau mới