Rõ ràng mưa đang rơi dầm dề, nhưng hai người càng bước càng chậm, đi rất thong thả.
Lúc đi ngang Mạc Thương Đài, một cơn gió lạnh vô tình kéo tới, Hoắc Lâm Phong thấy thế nghiêng ô giấy dầu, áp sát lại một chút, thay Dung Lạc Vân ngăn cản gió mưa lạnh lẽo thích bắt nạt người ta.
Nhưng đi được hai ba bước, Dung Lạc Vân khẽ vặn cổ tay hắn, xoay ô thẳng lại.
Hoắc Lâm Phong lại nghiêng ô đi, Dung Lạc Vân lại vặn tay hắn, hắn tiếp tục nghiêng đi, Dung Lạc Vân tiếp tục vặn tay hắn. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dần dà cũng sắp tới Thiên Cơ Đường, hắn nhịn không được nói: “Cung chủ, cổ tay tôi sắp bị cung chủ vặn gãy luôn rồi.”
Dung Lạc Vân nói: “Vậy ngươi để yên đó đi, đừng nghiêng ô nữa.”
Mép ô nghiêng đi, Hoắc Lâm Phong ngay lập tức không đứng yên, hành vi thì khiêu khích nhưng ngôn ngữ lại tỏ ra bất đắc dĩ: “Như vậy sẽ che kín cho cung chủ hơn, hà cớ gì không cho tôi nghiêng ô?”
Dung Lạc Vân nói: “Bên chỗ ngươi đã ướt đẫm rồi.”
Hoắc Lâm Phong xoay mặt nhìn xuống, nửa bên vai của hắn lộ ra khỏi tán ô, bị nước mưa gõ lộp độp vào. Hắn quả thật rất ngạc nhiên, Dung Lạc Vân hết lần này tới lần khác chỉnh thẳng ô là vì không muốn hắn dầm mưa.
“Tôi biết làm sao được, cả người tôi đã ướt sẵn rồi.” Hắn nói, bỗng nhiên muốn xác nhận chuyện gì đó, “Cung chủ, cung chủ đứng mãi ở sau cửa là vì đợi tôi sao?”
Dung Lạc Vân đáp: “Không đến mức ‘mãi’, chỉ vừa tới mà thôi.”
Hoắc Lâm Phong nhìn ngọn đèn: “Ồ?” Cây nến bên trong đã sắp cháy hết, rõ ràng là đã đốt từ rất lâu rồi. Hắn không chịu buông tha, hỏi: “Thật sự là vừa mới tới ư?”
Dung Lạc Vân làm thinh một lát, nói: “Chỉ khoảng một chung trà.”
Hoắc Lâm Phong càng không tin: “Một chung trà? Hay là một hộp trà?”
Dung Lạc Vân thấy phiền, nói: “Thôi đi, là một canh giờ.”
Cái này thì còn có thể tin được, sau đó Hoắc Lâm Phong bổ sung thêm một câu rất thiếu đòn: “Cung chủ nói lời thật lòng mà phí sức như vậy, đợi tôi về Thiên Cơ Đường hỏi đệ tử tuần tra là biết ngay. “ Nhưng chỉ là nói móc thế thôi, chứ hắn không có ý định đi hỏi người khác.
Khi đến Vô Danh Cư, chợt có một tiếng răng rắc, Dung Lạc Vân siết gãy chuôi đèn, khẽ thừa nhận: “Đã chờ từ giờ Dậu rồi.”
Hoắc Lâm Phong khó tin mà giơ cao dù, chờ từ giờ Dậu ư? Giờ Dậu đến giờ Sửu, tròn bốn canh giờ luôn sao? Môi mỏng của hắn mấp máy: “Cung chủ…” Lần đầu tiên nỉ non với một người dịu dàng như thế.
Dung Lạc Vân lại lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng là ta đợi ngươi sao? Ta là đang đợi tin tức ngươi đem về.” Y cúi đầu, hai tay cầm chuôi đèn bằng trúc đã gãy đôi, “Còn hỏi vớ vẩn nữa ta sẽ bẻ gãy ngươi ra luôn đấy.”
Đã đến Vô Danh Cư rồi, Hoắc Lâm Phong ngoan ngoãn im lặng, cùng đối phương vào cửa.
Bước ra một khoảnh sân rải đá đến dưới mái hiên, Dung Lạc Vân cởi giày và vớ ra, bước chân trần lên sàn nhà, Hoắc Lâm Phong thu ô rồi làm theo, đặt đôi giày đen của mình bên cạnh giày bạch lĩnh của đối phương.
Cả người rét lạnh, bàn chân chạm lên sàn chợt cảm thấy ấm áp, hắn đứng yên bất động, nhúc nhích một cái thôi là nước mưa lại tí tách nhỏ xuống, sợ Dung Lạc Vân bảo hắn đi lau sàn. Đầu có thể rơi máu có thể chảy, nhưng chuyện của bọn nha hoàn thì tuyệt đối không thể làm.
Dung Lạc Vân không biết mình đang bị người ta âm thầm nói xấu, áo choàng cũng chưa cởi đã đi thắp nến trước. Rồi lại đi vào trong tìm năm ba cái khăn và một tấm mền nhung, ôm một đống đi ra, đổ ập xuống người Hoắc Lâm Phong.
Sự quan tâm tinh tế dưới cách thực hiện của y chỉ còn lại hung dữ.
“Đa tạ cung chủ quan tâm.” Hoắc Lâm Phong ngược lại cảm thấy hài lòng rồi, tháo phát quan, cởi áo, lau người, cuối cùng choàng tấm mền nhung kia lên. Rốt cuộc cũng đã có thể nói lời cáo biệt với một đêm giá lạnh, chợt nhìn thấy trên sàn đặt một cặp lồng thức ăn, nhất thời thấy bụng đói cồn cào.
Hắn tranh công: “Cung chủ, tôi đói.”
Dung Lạc Vân nói móc mang tính trả thù: “Đáng thương thế.” Xách cặp lồng vào bên trong, y cũng chưa dùng bữa tối, “Thấy bộ dạng tội nghiệp đó của ngươi, qua đây thưởng cho một bữa.”
Tim Hoắc Lâm Phong bỗng nhói lên, giống như dầm mưa vậy. Hóa ra bị nói móc là cảm giác này, một chút đắng chát, một chút phiền, cũng có chút tức cười, hắn dứt khoát không nhịn nữa, cười toe toét.
Hai người ngồi đối diện nhau, thức ăn cũng tính là phong phú, cá cháy (*) vịt quay, giò sống (**) chần non mịn, nhưng mà chỉ có vỏn vẹn một bát cơm đầy. Dung Lạc Vân đặt bát cơm chính giữa để hai người cùng ăn.
(*) cá cháy: cá tên cháy nha chứ hổng phải cá bị cháy đâu, trên gg có ghi á
(**) giò sống: raw là bạch hoàn, Ếch tra baidu thì bạch hoàn nó cũng làm như giò sống (mọc) á
Dù gì cũng là thiếu gia Hầu phủ, không cẩn thận một chút là lại lộ ra bản tính cao quý, Hoắc Lâm Phong gắp một miếng bụng cá, nếm xong nói: “Có lẽ do trời lạnh nên không đủ tươi.” Lại nếm thử vịt quay, “Thịt hơi dai, quay quá lửa rồi.”
Dung Lạc Vân nhấp một ngụm trà nóng làm dịu phế phủ, khuyên bản thân không được tức giận.
Vươn tay gắp đồ ăn, hai đôi đũa chạm vào nhau, Hoắc Lâm Phong lúc này mới nhớ ra hoàn cảnh mình đang ở. Lỡ buột miệng nói ra rồi, đành phải bổ sung thêm: “Nhưng mà mùi vị rất tuyệt… khiến tôi không thể nào dừng đũa.”
Dung Lạc Vân ăn không nói, thậm chí còn chẳng thèm để ý, đến khi ăn no mới làm thanh cuống họng một chút. Về đã về rồi, lau cũng lau rồi, làm ấm cũng làm rồi, ăn cũng ăn xong rồi, cũng nên nói chính sự rồi.
Y vuốt ấm trà, hỏi: “Tình hình ở Hạn Châu ra sao?”
Hoắc Lâm Phong nói nghiêm túc: “Bẩm cung chủ, phồn hoa ngày xưa hầu như không còn, tiêu điều như đất chết.”
Dung Lạc Vân cũng liệu được chuyện này, đứng dậy ngoắc tay, dẫn đối phương vào thư phòng. Trên án thư chất đầy giấy bút, đành phải ngồi trên sạp cách một cái bàn gỗ, giấy bút trải ra, y đích thân mài mực: “Vẽ địa đồ cho ta.”
Hoắc Lâm Phong cầm bút lên, vẽ xuống địa đồ cơ bản của Hạn Châu, phố chính, phủ nha, kho lương thực, vẽ kĩ càng không sai chi tiết nào. Dung Lạc Vân thầm tán thưởng, không những sắp xếp lịch trực chu toàn, mà vẽ địa đồ cũng rất tốt.
Vẽ quân sách nhiều rồi, Hoắc Lâm Phong theo thói quen nhấn một lá cờ nhỏ ở chỗ “kho lương thực”, đây là kí hiệu khi đánh giặc, ý chỉ công chiếm. Vẽ xong lật tờ giấy lại, ở trang sau hắn vẽ địa đồ phủ đệ của Giả Viêm Tức, hết sức tỉ mỉ.
Cảm giác có hơi thở hiu hiu thổi qua, hắn vừa ngước mắt lên thì thấy Dung Lạc Vân tì khuỷu tay ở mép bàn, ở phía đối diện nhìn chằm chặp