Hơi thở thổi tới, nhưng Dung Lạc Vân chỉ nghe thấy những tiếng ong ong ù ù. Hoắc Lâm Phong nói xong thì buông y ra, biểu cảm không đậm không nhạt, nghiêm mặt, bộ dạng cao thâm khó đoán.
Y mở miệng muốn hỏi, nghĩ một hồi lại thôi, bây giờ có hỏi cũng uổng công.
Không thể hỏi, nhưng có thể đoán. Hai người đi về phía Trầm Bích Điện, Dung Lạc Vân thầm nghĩ, chẳng lẽ là mắng mình? Hay là tán dương? Y bỗng xem nhẹ cơn đau trong tai, quên giẫm lên cái bóng kia, suy tư đến tận cổng đại điện.
Bọn họ là những người quay về muộn nhất, mấy người còn lại đang ngồi bàn dùng bữa sáng rồi. Bôn ba một đêm vô cùng đói bụng, Hoắc Lâm Phong ngồi xuống trước, sau đó kéo ghế ra cho Dung Lạc Vân, ai mà ngờ, nhóc điếc kia lại vòng qua người hắn chạy thẳng về chỗ Đoạn Hoài Khác.
“Đại ca!” Dung Lạc Vân gọi.
Tiếng la oang oang này khiến hai người đang húp cháo bị sặc, một người đang ăn bánh bị nghẹn, Điêu Ngọc Lương suýt nữa tắc chân gà trong mũi. Đoạn Hoài Khác cũng giật mình, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Dung Lạc Vân chỉ chỉ lỗ tai, rồi làm dấu tay chữ “Lục”. Đoạn Hoài Khác hiểu ra ngay, đứng dậy vào phòng trong lấy hộp thuốc và một loạt kim châm bằng bạc, muốn châm cứu chữa đau cho Dung Lạc Vân.
Mọi người vừa ăn vừa nhìn, chỉ thấy Dung Lạc Vân đang ngồi nghiêm chỉnh, Đoạn Hoài Khác đang châm mấy cây kim ở cổ y. Khi thì kêu đau, khi thì tránh né, thậm chí còn ngửa mặt lên xin Đoạn Hoài Khác làm nhẹ nhẹ thôi.
Hoắc Lâm Phong nhìn chòng chọc không dời mắt, cháo đã nguội, bánh đã cứng, từ đầu đến cuối đều không có tâm trạng ăn. Bỗng Dung Lạc Vân nhìn về phía hắn, ánh mắt kia ẩn chứa nét kiêu ngạo, lẫn một chút giảo hoạt, giống như y đúc một đứa nhóc nghịch ngợm lên nóc nhà dỡ ngói. (*)
(*) lên nóc nhà dỡ ngói: một thành ngữ chỉ mấy đứa trẻ nghịch ngợm
Đây là đang trách hắn cố ý giấu diếm lời muốn nói, là báo thù rành rành, là khiêu khích trắng trợn.
Hắn dời mắt sang nhìn Đoạn Hoài Khác, vị đại cung chủ kia dịu dàng kiên nhẫn, trông cực kỳ đáng ghét.
Châm kim xong, cơn đau đã giảm bớt, Dung Lạc Vân yên tâm ăn cơm. Y bưng bát lên húp cháo, lén liếc tới người đối diện, dòm thêm cái nữa, muốn ăn dưa muối trước mặt đối phương. Hoắc Lâm Phong tuy còn đố kỵ nhưng vẫn rất tinh ý mà lấy cái đĩa nhỏ ra gắp mấy miếng dưa rồi đưa sang.
Tay nâng đế đĩa, khi Dung Lạc Vân nhận lấy vô tình chạm vào mu bàn tay Hoắc Lâm Phong, mọi người đang ngồi quanh bàn, giống như là đang làm chuyện lén lút vậy. y không dám dây dưa nữa, cúi đầu ăn cơm, trong lúc đó cũng từ từ khôi phục lại thính giác.
Dùng bữa xong, mọi người thương lượng chuyện bắt hung thủ, các đại đệ tử cùng bẩm báo lại động tĩnh ở các khu. Điêu Ngọc Lương nói: “Đệ ở thành Nam thoáng thấy có một cái bóng màu đen, cách khá xa nên không đuổi kịp, chắc là vào khoảng giờ Dần.”
Tiếng ù ù trong tai dần tan biến, Dung Lạc Vân nói: “Tối qua tôi núp ở trung tâm, dùng Lục Lộ Phạn Âm thăm dò được thành Bắc có tiếng động lạ, nhưng vì đối phương dùng kế dương đông kích tây, khi thăm dò lại thì nghe thấy tình huống giống như lão Tứ nói.”
Điêu Ngọc Lương hỏi: “Nếu Nhị ca từ trung tâm chạy tới thành Bắc, vậy tên hái hoa tặc đồng thời từ thành Bắc tới thành Nam, chẳng lẽ hắn còn nhanh hơn cả Nhị ca sao?” Rồi cậu lập tức lắc đầu, “Bát Phương Du là thiên hạ đệ nhất, không thể nào đâu.”
Mọi người đều nghi hoặc, Dung Lạc Vân nói: “Vì thế tôi đoán, có lẽ hái hoa tặc không chỉ có một người.”
Lúc này mọi người đều kinh ngạc, đa số hái hoa tặc trên giang hồ đều hành động độc lập, trước giờ chưa từng nghe nói chúng kéo bè kết phái. Đương lúc thảo luận, một đệ tử xông vào điện, chắp tay bẩm báo: “Cung chủ, hộ thứ ba ở bến đò, nhi nữ nhà họ Lưu gặp nạn rồi.”
Dung Lạc Vân đứng phắt dậy: “Chuyện xảy ra lúc nào?”
Đệ tử trả lời: “Chỉ mới nửa canh giờ, cơ thể vẫn chưa lạnh.”
Trời sáng mọi người tản đi, mọi nhà đều buông lỏng cảnh giác… Dung Lạc Vân lập tức phân phó: “Đỗ Trọng, sắp xếp đệ tử đi điều tra, mau đi!”
Hoắc Lâm Phong lại không nhúc nhích: “Cung chủ, đệ tử cũng là người, cần được nghỉ ngơi.” Nếu cứ liên tục túc trực thâu đêm, không tới ba ngày các đệ tử đều sẽ kiệt sức. Hắn nói: “Tôi đề nghị lập căn cứ điểm tị nạn tạm thời, để các thiếu nữ trong thành tập trung lại một chỗ, như vậy sẽ thuận tiện trong việc bảo vệ họ.”
Chủ ý này rất hay, mọi người đều không dị nghị gì, lập tức bắt tay đi làm.
Trong lúc mọi người bàn tán, Hoắc Lâm Phong lặng lẽ dời đến bên cạnh Dung Lạc Vân, nhấc tay đặt lên lưng đối phương. Dung Lạc Vân xoay mặt nhìn hắn, sắc mặt lo âu cũng giảm đi một ít.
Hắn khẽ nói: “Đừng vội, rồi sẽ có cách thôi.”
Không biết là bàn tay hắn quá nóng hay là giọng nói quá trầm, bất an của Dung Lạc Vân đã từ từ được xoa dịu. Y bắt đầu bình tĩnh lại, phân tích: “Lập chỗ tị nạn cũng chỉ trị phần ngọn, chưa trị được tận gốc, hái hoa tặc nhẫn nhịn một thời gian thì không sao, nhưng các cô nương không thể cứ trốn mãi được.”
Huống hồ, lỡ như hái hoa tặc đến chỗ khác làm loạn, vậy không phải càng khó bắt hơn sao?
Hoắc Lâm Phong nói: “Khi ở Trạc Sa đảo tôi vẫn hay săn thú rừng, thường xuyên thiết lập bẫy rập, rải mồi nhử quanh bẫy thì không cần phải lo nữa.”
Dung Lạc Vân sực hiểu: “Ý huynh là, dụ dỗ hái hoa tặc chủ động xuất hiện, sau đó bắt lại?” Ánh mắt y sáng rỡ, nghĩ một lúc đốm lửa trong mắt lại vụt tắt, “Nhưng mà người và động vật khác nhau, động vật chỉ cần cho sữa thì mình chính là mẹ nó, còn người thì…”
Biểu cảm do dự ngập ngừng này quấy phá mặt nước yên tĩnh trong lòng Hoắc Lâm Phong, vì thế hắn thầm mắng, tên nhóc này đúng thật là ngây thơ đến hồ đồ. Hắn tới gần hơn một chút, thấp giọng nói: “Còn cần phải nghĩ nữa sao? Hùa theo sở thích của hắn.”
Dung Lạc Vân vậy mà trợn tròn mắt, y đương nhiên hiểu được “hùa theo sở thích” có nghĩa là gì, nhưng sở thích của hái hoa tặc là “sắc”, con gái nhà ai lại chịu mạo hiểm như vậy chứ. Đang tranh luận thì có một chiếc xe ngựa chạy vào Bất Phàm Cung, dừng ở dưới Mạc Thương Đài xa xa.
Y nhìn vọng ra, mã phu chính là tiểu nhị của Triều Mộ Lâu.
Bàn tay trắng nõn vén rèm lên, một tấm lụa vàng tơ phất phơ bay ra, giày thêu giẫm lên ghế, tà váy chạm đất. Dung Đoan Vũ bước xuống xe ngựa, không có ngọc bội kêu lanh lảnh, trông nàng như một đóa hoa lài của cây trâm cài trên tóc. Ngẩng đầu lên, khuôn mặt chưa trang điểm hơi nhợt nhạt, thêm cả sắc mặt ưu sầu càng rung động lòng người hơn.
Dung Lạc Vân bước ra khỏi cửa: “Tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Y chạy ra đón, dìu đối phương về lại trong điện.
Dung Đoan Vũ thở dài một tiếng, thấy mọi người đều ở đây, cô nói: “Trong lòng hoảng sợ, Triều Mộ Lâu hiếm khi lại quạnh quẽ như thế, tỷ qua đây xem có cách nào không.”
Quanh co một hồi, Dung Lạc Vân truyền đạt lại đề nghị của Hoắc Lâm Phong.
Đoạn Hoài Khác gật gù, hóa bị động thành chủ động, xem ra cũng tốt. Điêu Ngọc Lương hăm he xắn tay áo lên, giống như hái hoa tặc đang ở trước mắt. “Nghe thì có vẻ là kế sách tốt, nhưng lại khó mà thực hiện.” Dung Lạc Vân giội cho một gáo nước lạnh, “Nhà nhà sợ hãi, ai lại chịu để cho con gái nhà mình mạo hiểm? Vả lại, cũng không có ai chịu tin Bất Phàm Cung.”
Trong điện rơi vào trầm tư, bỗng Dung Đoan Vũ lên tiếng: “Tỷ làm thì thế nào?”
Hoa khôi của Triều Mộ Lâu, đệ nhất mỹ nhân Tây Càn Lĩnh, càng đáng tin hơn cả Bất Phàm Cung. Vừa dứt lời, Dung Lạc Vân hốt hoảng nói: “Không được! Đệ không cho phép!” Y tức giận nhìn chòng chọc Dung Đoan Vũ, “Tỷ đừng hòng nghĩ tới chuyện này!”
Tỷ đệ máu mủ tình thâm, đương nhiên là không chịu rồi, mọi người cũng không muốn Dung Đoan Vũ mạo hiểm. sau một hồi yên tĩnh, Dung Đoan Vũ đến bên cạnh Dung Lạc Vân, vỗ nhẹ lên vai y phủi bụi, cầm khăn tay lau lau khuôn mặt kia, rồi vuốt đuôi ngựa sau đầu.
Một loạt những hành động an ủi như vuốt ve thú cưng khiến Dung Lạc Vân dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn không chấp nhận.
Dung Đoan Vũ nói: “Bọn đệ toàn là cao thủ, sợ gì chứ?” Cô nhìn về phía Hoắc Lâm Phong, tiến lại gần hai bước, “Chủ ý là huynh đưa ra, chắc hẳn trong lòng đã có kế sách vẹn toàn rồi phải không?”
Quả thật