*chương trước tên là “Huynh có thích ta không?”, chương này là “Thích”
Hoắc Lâm Phong vừa về tới vườn trúc là đi ngủ ngay, tới gần trưa mới dậy.
Hắn trở mình ngồi dậy, đi tắm rửa gội đầu, tỉ mỉ chọn lựa y phục. Bỗng nhiên có một mùi ngai ngái tỏa ra, Đỗ Tranh thò đầu vào hỏi: “Thiếu gia định ra ngoài hử?”
Hoắc Lâm Phong “ừm” một tiếng: “Thối chết mất, ngươi đi móc phân à?”
Sao có thể chứ, Đỗ Tranh đến Mạc Thương Đài lượn một vòng, hôm nay không có ai tập luyện, mọi người đang treo chảo sắt giết heo tế dê. Đại cung chủ đã nói, mấy ngày nay đã vất vả nhiều rồi, tối nay định tổ chức yến tiệc chiêu đãi các đệ tử.
Hoắc Lâm Phong gật gật đầu, tiếp tục chọn y phục, hắn mặc một bộ trung y đơn giản, khoác thường phục tay chẽn màu xanh lông quạ, thắt lưng cột một dải lụa vô cùng tinh tế. Y phục màu tối, trên đỉnh đầu đeo phát quan vàng tơ nạm ngọc, xỏ giày mới, giắt ngọc bội và hầu bao.
Đỗ Tranh dòm dòm, tưởng như đang trở về Hầu phủ ở Tái Bắc, tiểu Hầu gia lỗi lạc phóng khoáng, phong thái xa hoa. Không đợi cậu hỏi, Hoắc Lâm Phong đã đi ra ngoài, tiếng cầu thang trúc kêu cọt kẹt và tiếng huýt sáo hòa lẫn vào nhau.
Trước khi đi, Hoắc Lâm Phong còn tưới nước cho cây ngọc lan, tưới tận ba gáo.
Ra khỏi Thiên Cơ Đường, trên con đường nhỏ các đệ tử nô nức ùa ra, tất cả đều đang đi đến Mạc Thương Đài chuẩn bị yến tiệc. Hắn đi ngược dòng người, tiến về phía Vô Danh Cư, cửa sổ khép hờ, vì thế hắn đi tới ngó vào trong.
Cảnh tượng quen thuộc, Dung Lạc Vân đứng trước tủ chọn y phục, thái độ trịnh trọng đó chẳng khác hắn chút nào. Y sam màu lam, tươi sáng hoạt bát, hắn cảm thấy rất đẹp; y sam màu ngọc bích, như trúc như lan, hắn rất thích; y sam màu tro, tao nhã chín chắn, hắn vô cùng hài lòng.
Dung Lạc Vân cứ cầm lên rồi bỏ xuống, bộ nào cũng không vừa ý. Hoắc Lâm Phong dòm lén một lúc lâu, bỗng dưng lên tiếng: “Cung chủ à, còn chọn nữa thì trời sẽ tối mất.”
Dung Lạc Vân lập tức ngoái lại, cực kỳ lúng túng, tức giận đóng sầm cửa lại.
Hoắc Lâm Phong đi vòng vào trong phòng, to gan hơn rồi, khoanh tay đứng một bên nhìn. Dung Lạc Vân xoay mặt liếc hắn, ngắm hắn từ đầu đến chân, nhíu mày nói: “Huynh ăn mặc tuấn tú thế làm gì?”
Hắn phì cười: “Có lúc nào tôi không tuấn tú đâu?” Nói xong bưng thau đồng múc nước, giặt khăn, “Cung chủ có trùm bao bố cũng vẫn đẹp, mau mặc y phục rồi rửa mặt đi.”
Không nghe được câu trả lời, hắn đang ở đây, người ta càng không chọn được.
“Có cần tôi chọn giúp cung chủ không?” Hắn đi đến trước tủ quét mắt nhìn một lượt, rút ra chiếc bào lụa màu xanh trắng, “Bộ này thế nào?”
Đêm đầu tiên gặp nhau, hôm rơi xuống nước, đều là bộ này.
Hoắc Lâm Phong mở rộng áo, mặc vào cho Dung Lạc Vân, khép vạt áo, cột nút thắt, công việc của nha hoàn mà hắn làm rất thuận tay. Đai lưng màu nhạt cột quanh eo, hắn cố ý siết chặt, khiến đối phương kêu rên một tiếng.
“Eo cung chủ mấy tấc?” Còn muốn hỏi vớ vẩn.
Dung Lạc Vân trả lời loạn: “Tám tấc…”
Hoắc Lâm Phong mím môi cười, thò tay vào tủ rút ra một dải lụa màu xám bạc, định buộc lại mái tóc đen của Dung Lạc Vân. Mượt mà trơn bóng, giống như đang nắm một vốc cát, bàn tay của hắn rất to vậy mà chẳng thể giữ được. Dung Lạc Vân giơ tay lên vén tóc ra sau đầu, buộc một cái đuôi ngựa đung đưa lắc lư.
Tay chạm tay, ngón quấn ngón, dây buộc biết mái tóc là mượn cớ, mái tóc cũng hiểu dây buộc là viện cớ.
Mãi một lúc lâu sau mới buông ra, Hoắc Lâm Phong hoàn hồn, Dung Lạc Vân tỉnh táo, chỉ còn lại hai gương mặt ngại ngùng xấu hổ. “Tôi ra ngoài đợi.” Hoắc tướng quân nói rất khẽ rồi vội vàng trốn đi, Dung cung chủ đi rửa mặt, gương mặt ấy muốn đun nóng cả chậu nước lạnh.
Đúng giờ Ngọ, hai người cùng một lừa đi ra cổng chính.
Con lừa ở chính giữa làm bức bình phong, thật là vướng víu. Hoắc Lâm Phong vỗ một cái vào mông lừa bảo con vật không tinh ý này chạy về phía trước, sau đó hắn dịch hai bước bên bên cạnh Dung Lạc Vân. Dung Lạc Vân kiếm chuyện để nói: “Tinh thần của nó rất tốt, không biết ai đã giúp ta cho nó ăn.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Còn có thể là ai nữa, tôi chứ ai.”
Lại hết lời để nói, đi ngang Mạc Thương Đài nghe thấy heo gào éc éc vì bị giết, con dê béo đã được mổ rồi, Điêu Ngọc Lương ôm cặp sừng dê gạt đi nước mắt. Từ từ đi qua, Dung Lạc Vân cưỡi lừa xuất cung, đến dưới chân núi Lãnh Tang nhìn thấy không ít bà con đi trẩy hội.
Càng vào trong thành người càng nhiều, giữa phố ngựa xe như nước, ngọn tháp Mâu ni cũng bị chen chúc muốn xiêu vẹo tới nơi.
Dung Lạc Vân cưỡi lừa xem hoa, đi ngang một sạp bán khăn lụa và quạt, nhớ lại lần trước cùng nhau đi dạo phố. Mua quạt tặng người trong lòng, thế nhưng tâm can Bảo La là giả, e là chiếc quạt thêu kia đã rơi vào phận trôi nổi long đong rồi.
Lúc này, Hoắc Lâm Phong hỏi y: “Cung chủ cười chuyện gì?”
Y giật mình: “Ta có cười sao?”
Hoắc Lâm Phong ghìm dây cương cho lừa dừng lại: “Có lẽ là mắt tôi hoa rồi chăng? Cung chủ xuống đây đi dạo đi.”
Dung Lạc Vân nghe lời nhảy xuống, đông đúc thế này, ba bước là đụng phải một cụ già, năm bước là đụng phải một nha đầu. Cánh tay được kéo đi, Hoắc Lâm Phong ôm y đi, ngăn chặn, che chở, dòng người thỉnh thoảng đẩy y vào lòng Hoắc Lâm Phong.
Nhóm biểu diễn đã ở trước mặt đang đi ngang qua, người diễn tuồng hóa trang thành thần quỷ, nhạc sư thổi sáo gẩy đàn diễn tấu. Dòng người lùi sang hai bên chen chúc nhau, người thì kéo vạt áo, kẻ thì túm tay áo. Hoắc Lâm Phong không quản nổi con lừa, ôm Dung Lạc Vân lùi ra sau, một tay ghìm eo y nâng lên khỏi mặt đất.
Dung Lạc Vân hơi hoảng hốt, đạp chân mấy lần cũng không có kết quả. Vừa đáp xuống đất, sau lưng đã dán vào lồng ngực Hoắc Lâm Phong, bàn tay đang giữ eo chuyển sang túm lấy cánh tay. “Cẩn thận không rơi giày đó.” Đối phương nói, “Có nhìn thấy được không?”
Y ngẩng đầu, trước mặt có một tên đại hán vạm vỡ chắn tầm mắt, không nhìn thấy. Y vỗ vỗ vai tên kia, ra lệnh: “Tránh ra.”
Tên đại hán trừng mắt giận dữ, không nhúc nhích phân nào. Dung Lạc Vân vô cùng mất mặt, nện một quyền lên cánh tay gã, trình bày thân phận kẻ ác: “Ta là người họ Dung ở Bất Phàm Cung, ta sẽ giết ngươi.”
Vừa dứt lời, những người xung quanh lập tức tách ra một khoảng trống, Dung Lạc Vân kéo Hoắc Lâm Phong đến bên cạnh mình, đắc ý nói: “Được rồi, chúng ta xem thôi.” Y giống như vừa làm được chuyện lớn gì đó, còn hừ hừ mấy tiếng.
Hoắc Lâm Phong nhịn cười, không có tâm trạng nào xem người hát tuồng nữa, chỉ lo nhìn “kẻ ác” bên cạnh mình.
Bỗng Dung Lạc Vân kéo cánh tay hắn: “Đỗ Trọng, sáo loại nào lại nhỏ như thế?”
Hắn ngước mắt lên nhìn, nói: “Đó là sáo làm bằng xương chim ưng, người Hồ rất thích thổi loại sáo này.” Hắn cũng có một cây, lớn bằng bàn tay, sau mỗi trận chiến đều thổi một khúc. Hắn từng nghĩ sau này tìm một người tri kỷ, dạy cho đối phương thổi khúc “dẫn hồn phục cốt” kia.
“Cung chủ.” Hắn hỏi, “Tôi có một cây sáo này, tôi dạy cung chủ thổi có được không?”
Không biết vì sao, Dung Lạc Vân lại nghe ra một chút ưu buồn, vì thế cứ ngây thơ mà gật đầu.
Đợi đoàn biểu diễn đi qua, dòng người tiếp tục đi chuyển, rốt cuộc bọn họ cũng nhớ ra nhóc lừa kia. Nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu, chẳng lẽ bị người ta bắt đi làm bánh bao nhân thịt lừa rồi ư? Chợt Hoắc Lâm Phong chui vào con ngõ cũ, con lừa kia đang trốn trong này nhai cỏ.
Một trước một sau chạy vào trong ngõ, vào buổi trưa đầu hạ toát mồ hôi nhễ nhại.
Ở cuối ngõ có một sạp làm kẹo đồ chơi bằng đường (*), trông ngọt lịm, nhưng lão bá làm quá chậm, mãi mà không có một người khách nào. Dung Lạc Vân tới gần ngồi lên chiếc ghế đẩu, móc ra một thỏi bạc vụn, nói: “Tôi muốn mua một cây.”
(*) kẹo đường: là cái cây anh chàng đẹp trai bên dưới đang cầm á, có thể vẽ thành nhiều hình dạng khác nhau, thích hình gì vẽ hình đó
Không phải trẻ con nữa, mua cái này có hơi ngại ngùng, lại bổ sung: “Tôi mua cho thủ hạ của mình.”
Hoắc Lâm Phong nghe thế liền nhướng mày, ngồi xuống bên cạnh: “Vậy tôi muốn một thanh bảo kiếm.”
Lão bá cười ha ha, ngào đường bắt đầu vẽ, vẽ ra một thanh bảo kiếm có chuôi hình rồng, sau khi khô lại thì gỡ lên đưa tới. Hoắc Lâm Phong nhận lấy, khua tay múa chân hai cái rồi giơ cao lên trời, nói: “Cung chủ, để tôi biểu diễn cho cung chủ xem một màn nuốt kiếm.”
Nói xong liền bắt đầu từ mũi kiếm, từ từ nuốt vào trong miệng, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, cắn đường vàng răng rắc. Dung Lạc Vân cũng cắn theo, cắn phải môi dưới, xem màn biểu diễn cười ngặt nghẽo.
Hoắc Lâm Phong ăn chỉ còn lại chuôi kiếm, hỏi: “Cung chủ, đã hài lòng chưa?”
Dung Lạc Vân nói: “Ta còn muốn xem ngực đấm vỡ đại thạch.”
“…” Cái này hơi khó, Hoắc Lâm Phong định chuyển sự chú ý của Dung Lạc Vân, vươn tay ra lắc lắc, “Nếm thử một miếng không?” Dung Lạc Vân do dự một lát, thấy xung quanh không có ai, y lại thèm ăn, dứt khoát cúi đầu cắn một góc chuôi kiếm.
Người này cầm kẹo, đút người kia nhai kẹo.
Rõ ràng bên ngoài biển người đông cuồn cuộn, sao bọn họ có thể không kiêng nể gì mà trở nên thế này?
Ăn xong thì đi, lão bá vội gọi lại: “Trả dư tiền rồi này.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Nuốt kiếm rất đáng, tôi tặng ông đó.” Dẫn lừa ra khỏi ngõ, đến một con phố khác.