Đợi chờ mòn mỏi nhiều ngày, kinh qua gió lạnh mưa sa, Hoắc Lâm Phong lúc này cuối cùng cũng được an ủi rồi. Hắn ôm chặt Dung Lạc Vân, nhưng thả lỏng hai chân, sợ xương cốt cứng cáp của mình cộm vào người y.
Nghĩ như thế, hắn thầm giật mình.
Ngày hè xiêm y mỏng manh, cái mông tròn nho nhỏ của Dung Lạc Vân đè lên chân hắn, xúc cảm vô cùng rõ ràng. Nóng ran, mềm mại, bàn tay đang giữ bên sườn eo nhịn không được mà chuyển động xuống dưới.
Dung Lạc Vân cứng đờ: “Buông ta ra.”
Hoắc Lâm Phong nghiêm túc lại, đặt tay về lại eo, sau đó ôm càng chặt hơn nữa. Dung Lạc Vân ngoảnh đi không nhìn hắn, ngoài miệng thì ra lệnh cho hắn buông tay, nhưng cơ thể vẫn ngoan ngoãn ngồi yên.
Hắn dịu dàng hỏi: “Sao không đẩy ta ra? Sợ làm đau vết thương của ta sao?”
Đối phương không đáp, hắn lại hỏi: “Nếu đã không nỡ làm ta đau, vậy sao còn nỡ chém ta một kiếm?”
Dung Lạc Vân như chột dạ, nhìn về phía lò hương tiếp tục giữ im lặng.
Hoắc Lâm Phong nói: “Nhát kiếm này ta có thể tránh được, cũng có thể đỡ được.” Hắn ôm mặt Dung Lạc Vân xoay qua, để đối phương nhìn mình, “Ta dâng vai cho em chém, là muốn để em phát tiết hả giận, nếu vẫn chưa đủ, thì chém thêm một nhát nữa cũng không sao.”
Dung Lạc Vân lắc đầu: “Chúng ta đến đây thôi, đừng tiếp tục dây dưa nữa.”
Cái gì gọi là “đến đây thôi”? Hoắc Lâm Phong nghe hiểu ý, sự âu lo trong lòng lập tức dâng lên. Hắn lập tức ngăn lại: “Ta từng cứu mạng em, ơn cứu mạng cộng với nhát kiếm này, xóa đi lỗi lầm của ta được không?”
Giọng điệu ẩn chứa sự tủi thân, thấy đối phương vẫn làm thinh hắn bèn hích hích đùi. Chiếc mông tròn nhỏ kia lắc lư, trượt xuống, đè lên, cọ vào, khiến hắn suýt nữa quên mất mình phải nói gì.
Hắn thấp giọng nói: “Danh tiếng của Bất Phàm Cung không tốt, ta là quan, ban đầu là muốn vì dân diệt ác, nên mới lẻn vào trong cung. Mới đầu mang theo tâm lý trừng phạt kẻ ác, nhưng dần dần phát hiện Bất Phàm Cung không hề giống như lời đồn, vì thế mục đích của ta liền thay đổi.”
“Em nghĩ thử xem, ta đã từng làm chuyện gì tổn hại đến Bất Phàm Cung chưa? Đã từng phá hỏng kế hoạch nào chưa? Ngược lại, ta làm việc tháo vát nên mới được em coi trọng sao, có đúng không?”
“Ban đầu ta muốn lấy lòng em, vì thế mới hùa theo sở thích của em giả vờ thích chốn phong nguyệt, nhưng tất cả những chuyện vụn vặt khác đều là thật lòng. Bắt cá cho em, tặng hoa sen cho em, tất cả những thứ này đều là hư tình giả ý ư?”
“Từ nhỏ ta đã được một đám người hầu kẻ hạ, trà cũng chưa từng tự mình hãm, nếu không phải vì động lòng với em, sao lại chịu làm những việc của nha hoàn này chứ? Huống hồ có tới bốn vị cung chủ, ta có đối xử với bọn họ như vậy không? Tại sao ta chỉ chăm chăm trêu chọc một mình em?”
“Ta âm thầm điều tra Bất Phàm Cung, Bất Phàm Cung và triều đình có qua lại, chẳng phải em cũng âm thầm điều tra ta đấy sao?” Hoắc Lâm Phong phân tích cặn kẽ từ đầu đến đuôi, “Chuyện ta không cách nào chấp nhận được, là em hoài nghi tình cảm chân thành của ta sau khi chúng ta đã bên nhau, nhà họ Hoắc đúng là thần trung tướng giỏi, nhưng cũng không trung thành đến mức phải cậy cả hạnh phúc chung thân của mình.”
Từng câu từng chữ như pháo liên châu, Dung Lạc Vân nghe mà ngẩn ngơ. Bên má nóng lên, Hoắc Lâm Phong ngước mặt phả hơi thở vào mặt y: “Nếu ta không thật lòng thì khi bị vạch trần chỉ cần bỏ đi là được rồi, hà cớ gì phải chịu khổ cầu xin em tha thứ?”
“Tiểu Dung, em thương thương ta đi.”
Tim Dung Lạc Vân vắt ra nước đắng chát, đều là do tên tướng quân Tái Bắc vắt đó. Y nhắm mắt bình tĩnh một lúc, nói với âm lượng vừa phải: “Ta không giận nữa, nhưng mà ta cũng không muốn kết giao với huynh nữa.”
Thần sắc Hoắc Lâm Phong bỗng chốc thay đổi, mục đích của hắn là cầu hòa, không kết giao nữa thì hắn chẳng công toi à?!
Dung Lạc Vân nói: “Chuyện đến nước này, huynh quay về làm Hoắc tướng quân, đối với huynh mà nói chỉ là khôi phục thân phận, nhưng đối với ta thì đã là đổi thành một người khác rồi.”
Y thích Đỗ Trọng, Đỗ Trọng không cha không mẹ, sống với huynh trưởng nương tựa lẫn nhau, là một đệ tử vừa mẫn cán vừa thích vượt phép tắc. Đỗ Trọng thường nói móc y, sau đó lại dỗ dành y, một tiếng “cung chủ” cũng khiến lòng y xốn xang. Y từng nói sẽ đặt Đỗ Trọng vào trái tim, chính là vì đặt huynh ấy vào trái tim, cho nên mới sâu đậm như thế.
Hoắc Lâm Phong xót mũi, Đỗ Trọng hắn đóng giả là người đầu tiên Dung Lạc Vân thích, hơn nữa Dung Lạc Vân còn để ý Đỗ Trọng tới mức đó, tới mức không cách nào chấp nhận hắn của bây giờ. Hắn vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, không diễn tả nổi đây là mùi vị gì.
Yên tĩnh một lúc lâu, hắn nói: “Em thích Đỗ Trọng không phải vì thân phận hay lai lịch của hắn, mà là vì tính cách, tướng mạo, vì cách hắn đối xử với em, vì chính con người hắn. Hoắc Lâm Phong và hắn đều giống nhau, em có hiểu không?”
Dung Lạc Vân hiểu mà như không hiểu, chóp mũi hích lên, ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.
Ôm nhau chặt kín lâu như thế, còn trượt lên trượt xuống, vết thương kia bị nứt ra. Hoắc Lâm Phong đau nhói, thuận nước đẩy thuyền năn nỉ: “Vết thương đau quá, em giúp ta bôi thuốc được không?”
Dung Lạc Vân gật đầu đồng ý, cuối cùng cũng rời khỏi cái chân kia. Y mở tủ tìm băng gạc và rượu thuốc, tìm đủ rồi thì quay về bên bàn, phát hiện Hoắc Lâm Phong đã chịu không nổi mà ngủ mất.
Y dìu hắn lên giường nằm thẳng, tháo đai lưng, gỡ nút buộc, mở từng lớp xiêm y lộ ra thân thế rắn chắc. Gỡ lớp băng gạc thấm máu ra, y cuối cùng cũng nhìn rõ nhát kiếm này sâu đến thế nào, không biết sẽ để lại sẹo ra sao.
Cẩn thận băng bó xong, nên mặc lại y phục cho người ta, nhưng y lại ngồi bất động.
Dung Lạc Vân nhẹ nhàng vươn tay ra, ngón tay điểm vào bụng Hoắc Lâm Phong, ở đó có một vết sẹo do đao kiếm gây ra. Lướt dọc theo khe cơ bụng, ngón tay dời đến eo, rồi đến ngực, xương quai xanh, cuối cùng dừng ở yết hầu.
Y ấn ấn vào hầu kết, chọc cho Hoắc Lâm Phong phải “ưm” một tiếng. Ngón tay lại tiếp tục làm chuyện ác, lướt qua cái cổ thon dài, chạm đến lớp râu lún phún dưới cằm. Quả nhiên là đâm vào tay, không đau, nhưng hơi ngứa.
Lúc này, Hoắc Lâm Phong nói mê một câu không rõ ràng lắm.
“Cái gì?” Dung Lạc Vân cúi người áp lên, “Huynh nói cái gì?”
Hoắc Lâm Phong thì thào: “Tiểu Dung, Lạc Vân…”
Dung Lạc Vân mím môi, khẽ đáp lại.
Hoắc Lâm Phong nói tiếp: “Mông nhỏ thật mềm…”
Hai mắt Dung Lạc Vân trợn tròn, hai má đỏ như tô son, người này đang mơ giấc mơ xấu hổ gì thế không biết? Y nhảy xuống giường, hung hăng kéo sập rèm lại, sau đó sải bước ra ngoài.
Khi bước ra khỏi cửa bỗng nhiên dừng lại, ngây người, thẹn thùng.
Vươn tay ra sau sờ sờ mông mình, hình như đúng là…
Đầu óc Dung Lạc Vân ong ong, giống như một người trí thức đánh mất lễ nghĩa và liêm sỉ, cũng giống như một tiểu hòa thượng phá vỡ sắc giới, càng giống như