Hai người ôm ấp nhau dưới tán cây ngân hạnh, mãi một hồi sau mới buông ra.
Dung Lạc Vân cúi đầu nhìn thì phát hiện trong vạt áo Hoắc Lâm Phong lộ ra một góc giấy trắng, đưa tay kéo nhẹ ra, chính là một xấp bản vẽ. Y vốn định lên bờ rồi thu dọn sau, nhưng lúc đó lúng túng quá nên quên mất.
“Huynh xem rồi đúng không?” Y hỏi.
Giọng điệu nhẹ nhàng, âm đuôi nâng lên cao, ẩn giấu tâm tình mong được khen ngợi.
Hoắc Lâm Phong đáp: “Xem rồi, nên mới nhặt lên giữ như bảo bối đây.” Hắn mở tờ giấy đã vẽ hoàn chỉnh ra, còn thêm cả tôn xưng, “Dung cung chủ, chỉ vỏn vẹn một buổi sáng mà người đã thiết kế ra được bản vẽ cơ bản rồi ư?”
Dung Lạc Vân nói thầm, huynh thật sự nể ta rồi chứ gì. Nam nhi Giang Nam như y không hề khoác lác, hào phóng giải thích: “Trước khi tới có nghe lão Tứ nói huynh sắp thành lập một đội thủy binh tinh nhuệ, vì thế ta bắt tay vào chuẩn bị.”
Mới “nghe nói” thôi mà đã cố gắng như vậy rồi, có thể sánh kịp với các trung thần hết lòng hết sức. Hoắc Lâm Phong đang định cảm tạ thì đã bị Dung Lạc Vân cướp lại giấy. đây chỉ là bản vẽ ban đầu, còn phải chỉnh sửa nhiều lần nữa, Dung Lạc Vân cất nó vào trong vạt áo: “Đợi ta về nghiên cứu thật kĩ, sau khi định hình được rồi sẽ bàn bạc với huynh.”
Vậy chẳng phải sẽ nhốt mình trong nhà, mất ăn mất ngủ hay sao?
Hoắc Lâm Phong nhân cơ hội này nói: “Kế sách này là cơ mật của quân đội, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.” Hắn tiến lại gần, bề ngoài thì anh tuấn nhưng lòng dạ thì chẳng tốt lành gì, “Theo như ta thấy, em tạm thời ở lại phủ tướng quân nghiên cứu, như vậy mới ổn thỏa.”
Dung Lạc Vân vừa nghe thấy ba chữ “phủ tướng quân” là trong đầu lại xuất hiện đám nha hoàn đầy tớ, nhớ lại miệng lưỡi bọn họ, lần trước nói y là nam sủng, nói y và Hoắc Lâm Phong đã làm chuyện đó rồi…
Nếu bây giờ tới nữa, sợ rằng sẽ nói y là nam sủng chỉ biết quấn lấy tướng quân, quấn lấy Hoắc Lâm Phong đòi làm chuyện đó.
Trong lúc y làm thinh, Hoắc Lâm Phong thấy lạ, nói: “Sao mặt em đỏ vậy?”
Dung Lạc Vân hoàn hồn, hai tay bụm mặt xoa xoa, đúng là nóng thật. Nội tâm y rất bất bình, tại sao toàn là y tới phủ của hắn, và tại sao toàn là y bị người ta dị nghị?
Đuôi mắt hất nhẹ lên, y liếc nhìn đối phương: “Ai thèm đến phủ tướng quân của huynh, huynh phải đến Bất Phàm Cung cho ta.”
Hoắc Lâm Phong sảng khoái đồng ý, ngày hắn bị vạch trần thân phận rời khỏi cung, khoảng thời gian này hắn rất nhớ các huynh đệ trong cung. Vừa đồng ý xong đã thấy bụng réo ùng ục mới nhớ ra là vẫn chưa dùng bữa trưa.
Hai người xuống núi quay về, ở tận trong rừng sâu đã ngửi thấy mùi hầm cá.
Đi đến bờ hồ, trên đống lửa treo một cái nồi lớn, con cá trong nồi đã rã ra rồi, những trái cây rừng khử mùi tanh cũng đã tróc da bở thịt. Điêu Ngọc Lương ở bên bờ chu mông rửa đồ vật, rửa xong chạy tới, chia mười mấy tàu lá sen cho mọi người.
Lấy lá sen làm bát, tăng thêm mùi hương thơm ngát.
Không biết ai đã hỏi một câu: “Hái ở đâu thế?”
Điêu Ngọc Lương nói: “Đệ phát hiện ra một sơn động nhỏ, trong sơn động toàn là hoa sen thôi.” Cậu nhóc lắc lắc ngón tay, sau đó chen vào ngồi giữa Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân.
Sơn động nhỏ, hoa sen, chính là nơi bọn họ giao hoan.
Mọi người cầm tàu lá ăn cá, người họ Dung nhìn chằm chằm tàu lá thất thần; mọi người bình luận cá tươi ngon, người họ Hoắc nhớ lại mùi vị da thịt trên cơ thể kia; mọi người vì ăn đồ nóng mà mồ hôi toát đầy đầu, người họ Dung và người họ Hoắc vì nhớ lại khung cảnh kiều diễm mà mặt đỏ tới mang tai.
Điêu Ngọc Lương gặm đầu cá, quay đầu nhìn sang bên phải: “Hoắc đại ca, khi huynh ở Bất Phàm Cung suốt ngày hái hoa sen của đệ, ăn xong thì huynh vào trong sơn động đó hái đi.”
Hoắc Lâm Phong ấp úng nhận lời, ho nhẹ một tiếng che giấu sự chột dạ.
Điêu Ngọc Lương lại quay sang bên trái: “Nhị ca, hoa sen huynh ấy hái dù sao cũng tặng cho huynh, hai người đi cùng đi.” Đúng là nhiệt tình thái quá, cậu nhóc lúc thì nhìn sang phải lúc thì quay sang trái, “Ở phía bên kia kìa, có đi không?”
Dung Lạc Vân mím môi, Hoắc Lâm Phong cúi đầu.
Điêu Ngọc Lương nghi hoặc nói: “Hai người vẫn chưa ăn mà sao mặt đã đỏ thế?”
Cậu nhóc lắm lời không cho người ta đường sống, Hoắc Lâm Phong lập tức nhai quả dại đầy miệng, Dung Lạc Vân cũng cúi đầu ăn thịt. Chưa ăn được mấy miếng thì mọi người đã no nê rồi, lục tục đứng dậy đi vào trong trại.
Gặm đầu cá xong, Điêu Ngọc Lương cũng đi ngủ trưa rồi.
Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ còn lại hai người đang nhai chậm nuốt kỹ, mỗi người đều im lặng không lên tiếng, nhưng cảnh tượng trong đầu lại kích thích đến cực điểm. Mãi sau, Dung Lạc Vân xoay nhẹ mặt sang, lén nhìn sườn mặt Hoắc Lâm Phong.
Khoảnh khắc đó đúng lúc đối phương cũng trộm liếc sang.
Hoắc Lâm Phong không có gì ngoài giả bộ ho khan, chẳng có chiêu thức nào khác. “Chuyện là…” Hắn phá vỡ bầu không khí trầm lắng, gợi chủ đề không đầu không đuôi, “Tại sao em lại hiểu biết kỳ môn chi thuật?”
Dung Lạc Vân vội vàng trả lời: “Thấy hứng thú, cho nên thích nghiên cứu.” Giống như sợ người ta ngờ vực, y còn bổ sung thêm, “Sư phụ thông thạo những thứ này, ông ấy dạy ta.”
Hai người hàn huyên câu đực câu cái, dần dần quên mất chột dạ và lúng túng, sau đó lên xe nghỉ trưa.
Sau một giấc ngủ tỉnh dậy, ai luyện binh thì tiếp tục luyện binh, ai bày trận thì tiếp tục bày trận. Chuyến này luyện binh chỉ là để thăm dò, sau khi quay về sẽ sắp xếp chi tiết hơn, rồi mới chuẩn bị đóng quân huấn luyện lâu dài và hoàn thiện.
Cứ như thế qua năm ngày, sáng ngày thứ sáu, cả đội binh mã xuất phát quay về.
Hơn trăm dặm không tính là xa, chưa tới buổi trưa là đã đến trước thành Tây Càn Lĩnh rồi. Chia tay dưới chân núi Lãnh Tang, Hoắc Lâm Phong dẫn binh về quân doanh, Dung Lạc Vân và Điêu Ngọc Lương về Bất Phàm Cung.
Xách theo thùng gỗ, cá chép trong thùng quẫy đuôi nghịch ngợm, ướt cả quần áo.
Đến Vô Danh Cư, Dung Lạc Vân cho chim ăn rồi dọn dẹp lại một lần.
Bận rộn xong xuôi, y chui vào thư phòng vùi đầu trên án thư, dốc lòng nghiên cứu thế trận tiến công dưới nước. Mắt không rời bàn, bút không rời tay, tính toán bày bố hết lần này đến lần khác.
Đệ tử đến đưa cơm, mèo rừng đứng ở đầu tường dòm ngó cá, y chẳng hề hay biết.
Như Hoắc Lâm Phong dự liệu, nhốt mình trong nhà, quên ăn quên ngủ.
Dung Lạc Vân đã bao giờ đối xử với một người như thế này đâu, dồn hết công sức, chẳng cần hồi đáp. Dần dần, giấy trắng bày đầy bàn, chất thành đống cũng có, rơi vãi dưới sàn cũng có, trầm hương giúp tỉnh táo cũng đã đốt hết nửa lò.
Khi nào mệt mỏi thì chợp mắt một lát trên sạp, tỉnh dậy lại tiếp tục bận rộn.
Không biết qua bao lâu, đệ tử có chuyện tới bẩm báo, tiếng gõ cửa quấy rầy sự thanh tịnh. Dung Lạc Vân đi đến cửa kéo ra, ngáp một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”
Đệ tử nói: “Cung chủ, Hoắc Lâm Phong ở ngoài cung cầu kiến.”
Dung Lạc Vân vội vàng nhìn sắc trời, mờ mịt gần tối rồi, mặt trời mới lặn không bao lâu. Y ra lệnh: “Cho huynh ấy vào, gọi nhà bếp đem thêm mấy món ngon.”
Đợi đệ tử đi rồi, y vào phòng ngủ thay y phục, rồi luống cuống rửa mặt chải đầu. Sửa soạn xong xuôi mới đi ra hiên đợi, từ xa nhìn thấy bóng hình Hoắc Lâm Phong.
Dung Lạc Vân nhìn chăm chú, sau đó toét miệng bật cười.
Cách đó mấy mươi bước, Hoắc tướng quân mặc một thân nhung trang giản dị, tay chẽn, giáp mỏng, trường kiếm, đuôi ngựa búi cao sau đầu, trên cánh tay quấn một khăn vải đỏ thẫm. Tướng mạo anh tuấn như thế, phong thái phóng khoáng như thế, vậy mà trong tay lại xách một vại hoa thật lớn nặng trăm cân.
Hắn đứng lại: “Cười cái gì?”
Cười cái vại hoa khôi hài, va chạm với khí khái anh tuấn kia, Dung Lạc Vân không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao hôm nay lại mặc nhung trang?”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Trong quân doanh diễn tập, đến giờ Dậu mới kết thúc.” Vừa kết thúc là hắn không kịp cởi giáp, vội vàng cưỡi ngựa vào chợ chọn một cái vại tốt. Dưới bộ khôi giáp là bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, gân cốt vừa đau vừa nhức.
Hắn đặt vại hoa xuống, quen đường quen nẻo đổ cá chép vào, múc nước rồi cho ăn, chỉ thiếu thả vào mấy cành sen. “Hôm đó ở trong sơn động đáng lẽ nên hái mấy cành sen.” Ánh mắt hắn giảo hoạt, nhưng giọng nói thì trầm ổn, “Khi đó chỉ lo hái mỗi đóa hoa là em thôi.”
Thẹn thùng nhưng trúng tim đen, Dung Lạc Vân hất mặt, bước đến bên vại vốc