Dung Lạc Vân hỏi: “Vì sao huynh lại xin lỗi?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Làm sai cho nên xin lỗi.”
Dung Lạc Vân ngạc nhiên, hai ngày nay bọn họ sớm tối bên nhau, đối phương đã làm sai chuyện gì? Y mỏi cổ, kéo Hoắc Lâm Phong ngồi xuống cạnh mình, hỏi: “Làm sai chuyện gì?”
Một chuyện rất lớn, một lỗi lầm kinh thiên động địa, đã sai đủ mười bảy năm rồi.
Hoắc Lâm Phong nhìn chằm chằm không khí không lên tiếng, Dung Lạc Vân vịn vai hắn, lắc cánh tay hắn, càng ngày càng tò mò truy hỏi. Hắn phải mở miệng như thế nào đây, nói với y rằng, cha mẹ em cuối cùng chết ở đại mạc xa xôi.
Dưới kiếm của phụ thân ta…
Một khi thừa nhận, quan hệ của bọn họ sẽ hoàn toàn thay đổi.
“Chuyện sai này…” Hoắc Lâm Phong lên tiếng, không thể che đậy được những hoài nghi và hỗn tạp, xoay mặt đối diện với đôi mắt của Dung Lạc Vân, giống như dao kề trên cổ, “Hồi sau ta sẽ nói cho em biết.”
Dung Lạc Vân đang hiếu kỳ lắm rồi: “Sau khi rửa mặt hả?”
Chỉ một câu nhẹ nhàng, mà mang sức mạnh cực kỳ lớn, đẩy Hoắc Lâm Phong đến vách núi, hắn cố nặn ra nụ cười: “Vậy thì nhanh quá, trễ hơn chút nữa.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Sau khi dùng bữa sáng?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Em đang mua đồ trả giá đấy à?”
Dung Lạc Vân bật cười, lúc nãy quả thật tò mò lắm, lảm nhảm mấy câu lại biến thành giải sầu. Nói đến khát rồi, y bước xuống giường đi đến bên bàn rót trà lạnh uống. vừa ngước mắt lên, đúng lúc nhìn thấy bức họa treo trên tường, cứ treo như thế, còn cả hai chữ “Ta yêu”, vậy mà không sợ người hầu dọn dẹp nhìn thấy.
Y nhìn ngắm bức tranh, mở miệng nhắc: “Lát nữa ta sẽ về Bất Phàm Cung, lỗi lầm kia chắc phải đợi lần sau gặp rồi nói vậy.” Uống hết tách trà, duỗi tay lấy đế tách đặt xuống bàn, bỗng nhiên nghe thấy từ phía sau có tiếng bước chân hoảng loạn dồn dập.
Dung Lạc Vân bị ghìm chặt lấy eo, lảo đảo một chút, trượt tay đánh vỡ tách trà bằng sứ. Y phát ra tiếng kêu kinh ngạc, mắt mở trừng trừng nhìn những mảnh sứ bay rơi tán loạn, cũng đồng thời chui lọt vào trong lòng Hoắc Lâm Phong.
Hai cánh tay sắt thép càng ghì càng chặt, quấn lấy y khiến y không thở nổi. Y không hiểu vì sao, chỉ thấy phế phủ cũng sắp bị ép nát rồi, nếu cứ thế này chắc y phải dùng tới Tỏa Tức Quyết mất.
Vành tai ngưa ngứa, Hoắc Lâm Phong cọ cằm vào mặt y, lực độ và cách thức giống như một con mãnh thú đang cầu hòa với thợ săn. Y không có cách nào cựa quậy, đành để yên cho hắn xâu xé, hỏi: “Huynh sao thế?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Khoan đừng đi, đừng rời khỏi ta.”
Giọng nói kia rất trầm, trong giọng điệu không lẫn chút tạp chất nào, tất cả đều là cầu xin. Nếu như chỉ là thái độ làm nũng thường ngày thì Dung Lạc Vân nhất định sẽ mềm lòng đến mức hồ đồ, ở lại bao nhiêu ngày cũng đồng ý.
Nhưng Hoắc Lâm Phong quả thật rất kì lạ, giống như là nếu y bước ra khỏi đây thì sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy.
Dung Lạc Vân nhớ lại chuyện lúc sáng, phía giường bên cạnh đã lạnh căm căm, rõ ràng là cả đêm đều không có người sưởi ấm. Hoắc Lâm Phong đứng trong phòng, đang yên đang lành lại nhắc đến Tam hoàng tử, còn đoán ra thân phận của y.
Còn có lỗi lầm mà hắn nhắc đến, đó là gì?
Y hơi hồi hộp, nhưng khó hiểu nhiều hơn, chỉ thiếu duy nhất là sự mềm lòng cần có trong lúc này. “Ta sẽ đợi tới hoàng hôn mới đi.” Y nhận thức được, câu trả lời này giống như một sự thúc ép, “Đến lúc đó nhất định phải về Bất Phàm Cung.”
Lặng thinh một lúc, Hoắc Lâm Phong đáp: “Được.”
Hắn từ từ buông tay ra, lùi lại hai bước, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ. Đi ra tới cửa gọi Đỗ Tranh hầu hạ, còn mình thì thẫn thờ ngồi ở bậc thềm trước cửa.
Thân là chủ gia đình vậy mà không rửa mặt không thay đồ, khoác áo choàng tơ tằm ngồi ngẩn người.
Hoắc Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, xanh trong không một gợn mây, mặt trời giống như một quả quýt đang phát sáng. Không biết những chiếc đèn cầu hồn đã trôi tới nơi nào rồi, cha mẹ và đệ đệ của Dung Lạc Vân không biết có nghe được những lời tối qua hay không.
Nếu phu thê Đường Trinh nghe được “con trai Định Bắc Hầu”, chỉ e tối nay sẽ tới báo mộng cho Dung Lạc Vân.
Cho nên hắn không thể kéo dài quá lâu, lỗi lầm mà nhà họ Hoắc gây ra hắn nhất định phải thừa nhận. Hắn lại nhìn về phía ánh mặt trời, đợi đến hoàng hôn, hắn sẽ giãi bày tất cả.
Hoắc Lâm Phong hít thở nặng nề một hồi, dứt khoát đứng dậy, sải bước quay về phòng ngủ.
Trong phòng có tiếng leng keng, Dung Lạc Vân và Đỗ Tranh bò dưới đất thu dọn mảnh sứ vỡ. “Thiếu gia nhà huynh bị làm sao thế?” Dung Lạc Vân hỏi, “Sáng nay huynh ấy kỳ lạ lắm.”
Đỗ Tranh hỏi: “Kỳ lạ chỗ nào?”
Dung Lạc Vân đáp: “Ta nói là ta phải đi về, huynh ấy không cho, còn ôm chặt lấy ta như ta sắp đi vào chỗ chết ấy.”
Đỗ Tranh vừa nghe liền tức tối: “Này, cung chủ đừng có đắc ý!”
Dung Lạc Vân thầm nghĩ, mình đắc ý lúc nào? Y tới gần, khẽ kể lại: “Huynh biết không, tối qua bọn ta đi thả đèn, có khi nào có mấy thứ không sạch sẽ bên bờ sông ám lên người huynh ấy không?”
Đỗ Tranh trợn mắt, cũng tới gần: “Cung chủ có đề cập thiếu gia với cha mẹ cung chủ không?”
Đâu chỉ đề cập, còn thẳng thắn nói hai người là đoạn tụ, Dung Lạc Vân nghĩ một hồi liền thẹn thùng. Đỗ Tranh bép vào đùi, bừng tỉnh nói: “Nhất định là cha mẹ cung chủ tối qua đã tìm thiếu gia rồi, nhập mộng thẩm vấn thiếu gia có thật lòng với cung chủ hay không đấy.”
Dung Lạc Vân ngây ra như phỗng, thảo nào mình chỉ nói là muốn đi về thôi mà huynh ấy lại phải ứng mạnh như thế, là muốn được cha mẹ mình tin tưởng sao? Ây dô, cha mẹ cũng thật là, mới biết tin đã dọa người ta như thế này, mình phải làm sao đây…
Thì thầm một lúc, y đứng dậy vừa quay đầu lại đã thấy Hoắc Lâm Phong khoanh tay đứng dựa trên cửa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều lặng lẽ cân nhắc, đều muốn nói chuyện như chưa có gì xảy ra.
“Huynh…”
“Em…”
Cả hai lên tiếng cùng lúc.
Hoắc Lâm Phong bật cười, mím môi ý bảo Dung Lạc Vân nói trước. Dung Lạc Vân nói: “Có phải huynh nên cạo râu rồi không?” Lúc nãy cọ lên mặt y có hơi cộm.
Hoắc Lâm Phong nhân cơ hội nói: “Vậy làm phiền em rồi.”
Hai người ngồi trước gương, một tấm khăn vải lau hai bên mặt, lau xong bôi một ít sáp thơm. Tay trái Dung Lạc Vân nâng cằm Hoắc Lâm Phong, tay phải cầm một lưỡi dao mỏng, tỉ mẩn cạo đi một lớp râu lún phún. Hoắc Lâm Phong cũng cạo cho y, y giương cằm lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào đối phương.
Y hỏi: “Huynh có kết đồng minh với Tam hoàng tử không?”
Hoắc Lâm Phong cười nói: “Song phương bình đẳng thì mới kết đồng minh, giữa thần tử và hoàng tử chỉ có lòng tận tụy cống hiến.” Một khi hắn đồng ý, hắn sẽ phải nhờ cậy vào Tam hoàng tử, trở thành vây cánh của Tam hoàng tử.
Dung Lạc Vân hỏi tiếp: “Vậy huynh có đồng ý không?”
Hoắc Lâm Phong hỏi ngược lại: “Em muốn ta làm như thế nào?”
Dung Lạc Vân lắc đầu, y chưa từng do dự, từ lúc bắt đầu đã không muốn Hoắc Lâm Phong đồng ý. Thứ nhất, Hoắc Lâm Phong không lộng quyền; thứ hai, Hoắc Lâm Phong rất khó trở về Tái Bắc, bởi vì Tam hoàng tử đã nghi kỵ rồi, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ gây ra đại họa; thứ ba, thiên hạ cần có minh quân, y không thể chắc chắn rằng Tam hoàng tử là minh quân.
Dù sao đây cũng là chuyện lớn, cần phải cân nhắc kỹ càng.
Cạo xong rửa mặt, sau khi thay y phục thì đi ra phòng khách, bữa sáng đã được dọn lên. Dung Lạc Vân vừa ăn vừa nghĩ, hai ngày này phải lượn hết phủ tướng quân, đi thăm thú hết mọi hang cùng ngõ hẻm ở đây, vì chẳng biết phải giết thời gian như thế nào nữa.
Vì thế y hỏi: “Hôm nay chúng ta làm gì?”
Hoắc Lâm Phong húp cháo: “Làm gì cũng được.” Húp xong lau miệng, nhìn ra ánh nắng bên ngoài. Hắn nhìn ngắm một lúc lâu, chậm rãi hỏi: “Tiểu Dung, em có thể tặng ta một bức họa nữa không?”
Dùng bữa xong, bọn họ ngồi ở phòng khách, trải giấy bút mực nghiên ra. Sau khi cho các hạ nhân lui, Hoắc Lâm Phong đích thân mài mực, một người chinh chiến trên sa trường lại làm công việc của thư đồng, có chút mới mẻ.
Dung Lạc Vân nhìn xem với ánh mắt ngạc nhiên, ngón tay nghịch mực tàu, ánh nắng rọi vào, y