Hoắc Loạn Giang Hồ

Thăm dò đêm khuya


trước sau

Màn đêm buông xuống, dưới chân núi Lãnh Tang tối đen như mực, chỉ có quân doanh còn sáng đèn. Phó úy đi kiểm tra, binh lính trực đêm cũng xốc dậy tinh thần, nhưng không ai chú ý tướng quân đã rời khỏi trướng.

Tròn năm ngày Hoắc Lâm Phong không về phủ tướng quân, ăn ở đều trong quân doanh. Bây giờ hắn mặc một bộ thường phục màu đen khiêm tốn đi đến cổng quân doanh, phó úy chắp tay thành quyền hỏi: “Tướng quân định ra ngoài sao ạ?”

Hoắc Lâm Phong “ừm” một tiếng: “Cứ mặc kệ ta, các ngươi cứ làm chuyện của mình đi.”

Mọi người gật đầu: “Vâng——“

Chỉ vỏn vẹn có một chữ mà vẫn chưa nói xong thì vị tướng quân kia đã biến mất không còn tăm hơi, phó úy ra ngoài quân doanh nhìn thì thấy chung quanh chỉ có một màu đen, không nhìn thấy tướng quân đâu.

Thần Long Vô Hình, Hoắc Lâm Phong chẳng biết phải bay tới nơi nào, cứ bay mãi về phía đông thôi. Đi được bảy, tám dặm, bức tường cao của Bất Phàm Cung loáng thoáng xuất hiện, hắn dừng bước đổi phương hướng.

Hắn phi lên núi Lãnh Tang, trong núi tối thui, những bụi gai thấp cứ quấn lấy chân người, thỉnh thoảng vướng vào vạt áo. Hoắc Lâm Phong mất sạch kiên nhẫn, vén vạt lên giắt vào đai lưng, tăng tốc leo lên núi.

Khi đã leo đủ cao, hắn đi vòng ra phía đằng sau Bất Phàm Cung, từ xa có thể nhìn thấy Vô Danh Cư. Hắn tìm một cây cổ thụ rồi trèo lên, tước bỏ cành lá che khuất tầm nhìn, sau đó lặng lẽ nhìn chăm chú vào biệt uyển kia.

Trông rất khác ngày thường, đêm nay Vô Danh Cư thắp đèn sáng trưng, đến cả những viên sỏi vụn trong vườn hắn cũng có thể nhìn thấy.

Có mấy gian phòng nhưng chỉ có thể nhìn thấy mái ngói, dưới mái hiên đã rơi vào điểm mù rồi chứ nói gì đến những gian khác.

Hoắc tướng quân luyện binh cả ngày, lúc này đáng lẽ nên lên giường nghỉ ngơi, nhưng hắn lại đi làm chuyện của thám tử. Hắn khoanh tay lại, ánh mắt quanh quẩn ở phạm vi mình có thể nhìn thấy, càng ngày càng không yên lòng.

Sáng như thế kia Dung Lạc Vân làm sao mà vào giấc được?

Năm ngày không ra khỏi Bất Phàm Cung, tâm trạng thế nào rồi?

Đang thầm suy nghĩ thì hắn chợt thấy một bóng người đi vào trong uyển, nhìn độ dài ngắn của bóng mà đoán ra là Điêu Ngọc Lương. Cậu chàng đang bưng một cái bát, bước chân thận trọng, chẳng lẽ là canh thuốc ư?

Hoắc Lâm Phong hoài nghi trong lòng, trên tay đã bấu tróc một miếng vỏ cây.

Điêu Ngọc Lương đi vào trong nhà, hắn không nhìn thấy nữa, khi xuất hiện lại thì tay cậu vén góc áo đựng cái gì đó, trông dáng vẻ rất bực bội. Lát sau, một bóng dáng màu xanh lơ đi ra, hóa ra Lục Chuẩn cũng ở đây.

Hoắc Lâm Phong mở to đôi mắt sắc bén giống như chim ưng, mượn thái độ của người khác để tưởng tượng ra tình hình của Dung Lạc Vân. Lần này người thứ ba xuất hiện, vóc dáng cao lớn, là Đoạn Hoài Khác vốn đang bế quan. Lòng hắn ngập mối lo âu, để cho Đoạn Hoài Khác đang bế quan cũng phải ra ngoài, Dung Lạc Vân nhất định đã đổ bệnh rồi.

Ba vị cung chủ cứ quanh quẩn ở Vô Danh Cư, lúc vào lúc ra, mãi đến tận đêm khuya.

Mới đầu Điêu Ngọc Lương bực bội, sau đó truyền nhiễm như một dịch bệnh, Đoạn Hoài Khác và Lục Chuẩn cũng lần lượt lắc đầu.

Nắm đấm sắt của Hoắc Lâm Phong đấm lên thân cây, nhìn ba người kia kéo nhau đi hết, vậy mà chẳng một ai chịu ở lại. Đây là thói đời gì thế, người đang thèm khát được bay thẳng tới đó thì chỉ biết lén lút quan sát, người có thể quang minh chính đại thì lại chẳng có chút tác dụng gì.

Một cây cổ thụ trăm năm tuổi đang yên đang lành bị hắn dằn vặt đến trầy da tróc vảy, những chú chim trong tổ cũng phải chiêm chiếp mắng mỏ.

Bỗng nhiên, hành lang sáng đèn bỗng tắt lịm, có người đã thổi nến rồi, sau đó đèn trên hiên cũng vụt tắt. Tiếp tục là thính đường, phòng ngủ, cả Vô Danh Cư giống như là vườn không nhà trống, tối om om.

Hoắc Lâm Phong chớp chớp mắt, căng mắt đã lâu, giờ mới thấy cay xót. Chớp xong, hắn nhìn vào màn đêm vô tận, trong Bất Phàm Cung đã quạnh quẽ yên ắng, hắn không còn nhìn thấy gì nữa.

Hắn dựa vào thân cây nghĩ, Dung Lạc Vân đã đi ngủ chưa?

Đêm lạnh thế này, chăn đắp có kín hay không?

Vại hoa và cá chép ngoài sân, đèn lồng và con diều trong phòng, những món đồ tương liên giữ bọn họ, lần này cũng sẽ bị hủy hay chăng?

Hoắc Lâm Phong phi người đáp đất, suy nghĩ vẩn vơ chậm rãi xuống núi.

Sáng sớm hôm nay, vừa đến giờ Mão là kèn hiệu đã vang lên, Hoắc Lâm Phong nghe tiếng tỉnh giấc. Hắn mơ thấy tình cảnh phu thê Đường Trinh bị giết, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo ngủ, mãi lâu sau mới từ từ hoàn hồn.

Đang định thay y phục thì một bóng người xông vào, vậy mà là Điêu Ngọc Lương.

“Tiểu Điêu?” Hoắc Lâm Phong ngạc nhiên nói, “Sao đệ lại tới đây?”

Bọng mắt Điêu Ngọc Lương thầm quầng, rõ là đã mất ngủ cả đêm. Quả nhiên, cậu không xem mình là người ngoài, cởi giày xong liền leo lên giường, nói: “Đệ đến mượn doanh trướng của huynh ngủ bù.”

Hoắc Lâm Phong còn một đống câu hỏi đang chờ: “Khoan hẵng ngủ, Nhị ca của đệ sao rồi?”

Điêu Ngọc Lương vỗ mạnh lên giường, mặt mếu máo: “Đừng nhắc nữa! Nhị ca chắc chắn là bị kẻ xấu hại rồi!” Cậu ngồi dậy, tường thuật lại đâu ra đấy, “Nghe tiểu nhị trong Triều Mộ Lâu nói, sáu hôm trước Nhị ca uống say, ngồi một mình ở góc cầu thang, úp mặt vào vò rượu để tự làm mình ngộp chết!”

Hoắc Lâm Phong cứng đờ người: “Thật ư?”

Điêu Ngọc Lương nói: “Ban đầu đệ cũng không tin, nhưng sau khi Nhị ca tỉnh lại liền đi nhảy lầu, nhảy xong chạy ra bờ sông nhảy xuống, bọn họ đều nói Nhị ca muốn tự tử.” Hai cánh tay cậu đan lại ôm lấy bản thân, có hơi sợ hãi, “Hôm đó đệ với Tam ca đi đón huynh ấy, chân huynh ấy toàn là máu, ngâm mình dưới sông vừa khóc vừa cười, miệng thì liên tục nói xin lỗi, còn nói rất nhiều thứ lung tung.”

Hoắc Lâm Phong không thể nghe nổi nữa, Dung Lạc Vân nói xin lỗi, chắc hẳn là nói với cha mẹ, còn về phần tại sao phải xin lỗi, thì hắn cũng có thể đoán ra, chính là vì quan hệ của bọn họ. Nhớ lại tình hình đêm qua, hắn hỏi: “Mấy ngày nay thì thế nào?”

Điêu Ngọc Lương nói: “Sáu ngày rồi Nhị ca không ăn không uống.” Một bát canh, một cốc nước, đều là nhân lúc Dung Lạc Vân ngủ say mà đút vào. Mà khó khăn hơn là, vết thương trên chân Dung Lạc Vân ngày càng nhiễm trùng nặng, sốt cao không khỏi, tinh thần cũng ngày càng uể oải.

Khó trách phải làm Đoạn Hoài Khác xuất quan, nhưng mà lão Đại, lão Tam, lão Tứ ba người hợp lực cũng không thể chăm sóc nổi một Dung Lạc Vân hay sao? Hoắc Lâm Phong nhìn Điêu Ngọc Lương như nhìn một kẻ vô dụng.

Cậu nhóc nhạy cảm, sau khi nhận ra thì hai má đỏ bừng, nói: “Nhị ca cứ như một kẻ điên vậy, không cho ai tới gần, đừng nói là uống thuốc.” Cậu vạch áo ra, để lộ lồng ngực bầm tím, “Đệ còn bị trúng một chưởng đây này, vậy mà đệ lại là người đầu tiên nếm mùi Lăng Vân Chưởng của Nhị ca!”

Cậu lại nằm xuống, tối qua ở Vô Danh Cư trông chừng cả đêm không chợp mắt, bây giờ ngáp một cái là mắt chảy nước. Hoắc Lâm Phong thấy thế, chỉ đành biết nuốt xuống những câu hỏi còn lại, đứng dậy ra thao trường luyện binh.

Bước từng bước ra ngoài, nhịp chân kiên định, nhưng trong lòng lại lo lắng bất an.

Dung Lạc Vân bị kích thích đến mức đó, đến khi nào mới có thể trở lại bình thường đây? Một ngày không hồi phục đã làm mình bị thương, đổ bệnh còn không ăn không uống.

Mới nãy Điêu Ngọc Lương nói, cả đêm không ngủ ư?

Bước ra đến cửa, Hoắc Lâm Phong quay đầu lại, xách cậu nhóc đang

ngáy o o dậy. Hắn đánh thức cậu, hỏi: “Tiểu Điêu, mỗi tối Vô Danh Cư đều có người canh giữ à?”

Điêu Ngọc Lương gật gật đầu, chủ yếu là ba vị cung chủ luân phiên nhau trực, đề phòng Dung Lạc Vân xảy ra chuyện.

Hoắc Lâm Phong trầm ngâm: “Tối nay đệ canh gác đi, để ta vào chăm sóc em ấy.” Leo núi trèo cây, nhìn trộm từ xa thì có ý nghĩa gì chứ, dẫu cho hắn chỉ có thể an ủi một chút, chứ Dung Lạc Vân thì không thể cứ tiếp tục hao mòn như vậy được.

Điêu Ngọc Lương hỏi: “Vì sao phải lén lút thế?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Bây giờ Lạc Vân không thích có người tới gần… nên chúng ta làm lặng lẽ thôi.”

Điêu Ngọc Lương hỏi tiếp: “Huynh đệ bọn này đều không chăm sóc được, huynh đi có tác dụng không?”

Nếu là lúc trước thì Hoắc Lâm Phong đã có dự tính trước, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể cố hết sức mà thử thôi. Bàn bạc xong, đợi đối phương đồng ý hắn mới rời khỏi doanh trướng đi ra thao trường.

Điêu Ngọc Lương trở mình đắp chăn, chẳng biết cái gì, người đã kích thích Nhị ca của cậu thành ra như vậy, tối nay lại được cậu dẫn vào Vô Danh Cư. Cậu nào biết chính mình đã dẫn sói vào nhà, vậy mà còn cảm thấy yên tâm, bình tĩnh thiếp ngủ.

Ngủ một giấc đến trưa, cậu được mùi thơm của thức ăn gọi dậy.

Bên bàn, Đỗ Tranh tới đưa cơm, mới vừa bày bát đũa xong. Đợi Hoắc Lâm Phong trở về, Điêu Ngọc Lương ăn ké cơm, sau khi no bụng thì quệt miệng, ung dung quay về Bất Phàm Cung.

Trước khi đi còn bỏ lại một câu, tối nay gặp.

Đỗ Tranh rất nhanh nhạy, vội vàng hỏi: “Thiếu gia tối nay định làm gì vậy?”

Hoắc Lâm Phong không trả lời, phân phó: “Khi mặt trời lặn ngươi lại đến một chuyến, mang theo một đĩa bánh trà chay, một đĩa bánh hạt sen, một đĩa bánh hạnh nhân.” Hắn nhớ Dung Lạc Vân thích ăn những món này, “Còn cả sữa bò, hâm nóng cách thủy, đem hết tới đây.”

Đỗ Tranh lập tức đồng ý, sau đó hiểu ra: “Buổi tối thiếu gia định đi gặp Nhị cung chủ à?”

Hoắc Lâm Phong gật đầu, chợt nhìn ra ngoài, lúc trước toàn chê ban ngày quá ngắn, thời gian cho những chuyện cần làm không đủ, hôm nay ban ngày chỉ mới qua một nửa mà hắn đã trông mong trời mau tối rồi.

“Thiếu gia.” Đỗ Tranh căn dặn, “Nhớ cẩn thận nha, đừng để bị chém một nhát nữa đó.”

Hoắc Lâm Phong cúi đầu húp canh: “Không đâu, em ấy đổi sang dùng chưởng rồi.”

Cùng lúc này, Điêu Ngọc Lương đã về đến Bất Phàm Cung, không về căn lầu nhỏ ở giữa hồ mà đi thẳng đến Vô Danh Cư. Trong sân yên tĩnh, cậu nhẹ tay nhẹ chân bước vào nhà, đi đến trước cửa phòng ngủ.

Trong phòng càng thanh tịnh hơn, trầm hương an thần vẫn đốt, trên giường bày ba bốn lớp chăn gấm, Dung Lạc Vân cuộn mình núp bên trong. Lục Chuẩn ngồi ở chân giường đang chợp mắt, trong tay còn cầm chiếc khăn đã vắt.

Điêu Ngọc Lương hích hích mũi ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, quả nhiên trên sàn có một bát nước đã bị đổ. Y như tối hôm qua vậy, cậu vén góc áo thu dọn mảnh sứ vỡ, lau sạch sẽ rồi mới vòng về bên giường rút khăn trong tay Lục Chuẩn ra lau mồ hôi cho Dung Lạc Vân.

“Nhị ca?” Cậu khẽ giọng gọi.

Dung Lạc Vân không có phản ứng gì nhưng Lục Chuẩn đã tỉnh giấc. Điêu Ngọc Lương mượn chuyện này để phát huy, khẽ rầy: “Lúc đi cướp đường cướp phố thì như uống phải tiết gà, vậy mà chăm sóc người bệnh thì lại như con lợn chết, uổng công Nhị ca đối xử tốt với huynh.”

Lục Chuẩn tức tối: “Ta trông từ nửa đêm hôm qua tới tận bây giờ đó, chợp mắt một chút cũng không được à!”

Được như ý nguyện, Điêu Ngọc Lương đề nghị: “Vậy tối nay để một mình đệ trông cho, nhưng đến trước khi trời tối thì huynh phải chăm sóc cho cẩn thận đó.”

Lục Chuẩn hài lòng đồng ý, không phát hiện ra gì kì lạ.

Cả một buổi chiều Dung Lạc Vân vẫn luôn nằm ngủ, trong lúc đó cũng có hé mắt ra, hoang mang một lúc lại nhắm mắt vào. Toàn thân y đều là mồ hôi, sốt rất cao, cũng rất lạnh, thậm chí không thể phân biệt người bên cạnh là ai.

Vừa đến hoàng hôn, Điêu Ngọc Lương đúng giờ tới thay ca.

Cậu ở trong sân sắc thuốc, chỉ thắp một ngọn đèn nhỏ trong hiên nhà.

Mặt trời vừa tắt, thuốc cũng sắc xong, cậu cũng thổi tắt ngọn đèn kia.

Chớp mắt một cái là một bóng người cao lớn đã đứng dưới hiên nhà, Hoắc Lâm Phong xuất hiện không có chút động tĩnh gì. Điêu Ngọc Lương đưa thuốc tới, đợi sau khi Hoắc Lâm Phong vào phòng rồi thì một mình ngồi trước hiên trông chừng.

Hoắc Lâm Phong tiến vào phòng ngủ, đốt một cây nến nhỏ, đứng bên giường.

Đắp nhiều chăn như vậy sẽ bị bệnh sởi mất, hắn gỡ ra từng lớp một, gỡ đến lớp cuối cùng thì cánh tay hơi run rẩy. Chỉ thấy Dung Lạc Vân nằm cuộn tròn, năm sáu ngày không ăn không uống, đã gầy xọm thành da bọc xương, đôi chân trần càng khiến người ta đau xót, máu tanh thấm ướt băng gạc rồi.

Hắn ngồi ở cuối giường, đặt hai chân Dung Lạc Vân lên đùi mình, trước tiên phải xử lý vết thương. Lúc bôi rượu thuốc chắc chắn rất đau, Dung Lạc Vân cũng chẳng tỉnh, nhưng ngón chân đã co quắp lại rồi.

Băng bó xong, Hoắc Lâm Phong múc nước nóng tới, lau sạch mồ hôi trên người Dung Lạc Vân. Hắn gập eo ôm lấy đối phương, cầm khăn vải nhẹ nhàng lau trán y, từ từ dời đến cổ.

Bỗng, Dung Lạc Vân cựa quậy một chút, hai mắt chậm rãi mở ra.

Hoắc Lâm Phong lập tức căng thẳng, đến khi bốn mắt nhìn nhau hắn liền vứt hết tất cả, dịu dàng hỏi thăm: “Có phải cổ họng đau lắm không, làm em tỉnh rồi sao?”

Dung Lạc Vân hoài nghi gật đầu, mơ màng nhìn hắn, không biết đây là mơ hay tỉnh.

Hoắc Lâm Phong chậm rãi cởi xiêm y của Dung Lạc Vân ra, vừa lau người vừa dỗ dành: “Có chút điểm tâm mới làm, nhưng uống thuốc xong mới được ăn, có biết chưa?”

Dung Lạc Vân vẫn gật đầu, lần này hoài nghi đã giảm bớt một nửa, ngoan ngoãn hơn nhiều rồi.

Lau xong, Hoắc Lâm Phong đút y uống thuốc, sau đó nhúng bánh ngọt vào sữa bò ngâm cho mềm ra, đút từng thìa cho y. Đến nửa đêm, băng bó xong vết thương, lau xong người, thuốc cũng đã đút hết.

Hắn sờ trán Dung Lạc Vân, vẫn chưa hết sốt, hỏi: “Có lạnh không?”

Dường như Dung Lạc Vân chỉ biết có gật đầu, gật xong lại không kéo chăn, cũng không túm lấy xiêm y, run rẩy nắm vạt áo Hoắc Lâm Phong. Hắn cúi người xuống, ôm lưng đỡ gáy, ôm ấp, sưởi ấm, thử dỗ cho y vào giấc.

Một hồi lâu sau, Dung Lạc Vân khàn khàn hỏi: “Đã bồi tranh xong chưa?”

Hoắc Lâm Phong giật mình: “Ừm, đã treo trong phòng của chúng ta rồi.”

Trong đầu Dung Lạc Vân rất hỗn loạn, nhưng vẫn hiểu thời khắc này là mơ, mấy ngày nay y vẫn luôn mơ thấy Hoắc Lâm Phong, giống như không thể tỉnh lại được nữa. “Vậy cũng tốt…” Y vất vả nói thành lời, “Dùng tranh để thay thế ta được rồi.”

Hoắc Lâm Phong ôm y chặt hơn: “Không được, không có thứ gì có thể thay thế em.”

Nhưng Dung Lạc Vân lại ngập ngừng nói: “Sau này, huynh cứ làm như vậy đi, đến gặp ta từ trong mơ… là tốt rồi.”

Trong mơ không có thứ gì khác, không có thù hận, cũng không có sát nghiệt.

Chỉ có hai người bọn họ mà thôi, có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Y nhắm mắt lại: “Ta cảm thấy như vậy… rất sạch sẽ.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện