Hoắc Loạn Giang Hồ

“—— Dung Dung!”


trước sau

Lớp vải gấm của thánh chỉ hơi ẩm, cả một đoạn đường dù cho có bọc gói cẩn thận thế nào thì cũng không chịu nổi ẩm thấp Giang Nam.

Hoắc Lâm Phong nhận lấy rồi đứng dậy, ánh mắt trầm lắng nhìn về phía quan thánh chỉ, chỉ thấy trước trán, hai bên tóc mai, trên cổ đều là mồ hôi trộm. hích hích chóp mũi, hắn ngửi thấy mùi thảo dược rất nồng, là cây thương truật khư thấp kiện tì. (khư: trừ khử, thấp là ẩm thấp, kiện: khỏe mạnh, tì: lá lách)

Đi một quãng đường xa, còn đúng lúc nóng bức nhiều mưa, có lẽ ông đã rất mệt mỏi. “Đặng đại nhân cực khổ rồi.” Hắn nghiêng người duỗi tay ra, làm động tác mời chào, “Hôm nay mời đại nhân nghỉ ngơi trong phủ, tại hạ sẽ đích thân chiêu đãi.”

Quan thánh chỉ tên là Đặng Nghiêm, chắp tay nói: “Tướng quân khách sáo quá, hạ quan sao dám nhận.”

Miệng thì nhai những lời sáo rỗng, nhưng chân thì đi xuyên qua hai cái sảnh, sải bước vào một đình viện trong bóng râm. Gặp được nơi thoáng mát, sắc mặt Đặng Nghiêm rõ ràng đã thả lỏng hơn, nặng nề hắt ra một tiếng thở dài.

“Mời Đặng đại nhân vào phòng ngồi.” Hoắc Lâm Phong nói, sau đó gọi Đỗ Tranh tới, “Bảo nhà bếp chuẩn bị một bàn dược thiện, khư thấp bổ khí, rồi tìm lang trung giỏi nhất thành bốc mấy thang thuốc cho đại nhân mang theo trên đường.”

Đỗ Tranh nghe lệnh đi làm, đợi trà được hãm xong, các nha hoàn hầu hạ cũng tản ra ngoài. Trong đình viện chỉ còn lại tiếng ve kêu, cây cổ thụ xum xuê che kín đình viện, trông rất râm mát, giữa những khe hở trên tảng đá trồi lên những bông hoa đỏ.

Đặng Nghiêm như đang lẳng lặng quan sát, nhìn quang cảnh xung quanh rất lâu vẫn chưa nói gì, hồi sau lại thở dài một tiếng thư thái. Hoắc Lâm Phong cười nói: “Chỉ mới một lúc mà Đặng đại nhân đã thở dài hai lần rồi, đại nhân có gì bất mãn sao?”

Đặng Nghiêm hoảng hốt nói: “Nào dám nào dám, tướng quân quả thật quá coi trọng hạ quan rồi.” Ông lau mồ hôi trên mặt, dời tầm mắt sang Hoắc Lâm Phong, “Hạ quan nhớ đến những lần gặp được tướng quân, không nhịn được mới thở dài thôi.”

Đầu mùa xuân, ông đem thánh chỉ từ Trường An tới tái Bắc, thông báo Định Bắc Hầu và Hoắc Lâm Phong đến diện thánh, sau đó Hoắc Lâm Phong trú ở vùng ngoại ô, bị phái đến Giang Nam nhậm chức, văn võ bá quan trong triều không ai dám nói, nhưng trong lòng đều cảm thấy đáng tiếc.

Bây giờ, ông đến Tây Càn Lĩnh tuyên chỉ, vào trong viện này, nhìn ngắm quang cảnh này, ngộ ra được chút ý vị của sự yên tĩnh. Ông lấy trà thay rượu, bưng tách trà lên: “Ban đầu tướng quân khó mà về Tái Bắc, tưởng đó là họa, nhưng từ đây rời xa chiến trường, ngụ ở một nơi phồn hoa thái bình, liệu đây là phúc chăng?”

Hoắc Lâm Phong bưng trà lên kính lại, nhấp một ngụm, vị trà đăng đắng tẩy rửa môi lưỡi.

Trong mắt hắn ẩn chút ý cười hờ hững, giống như gió mát cuối hạ, khó mà nắm bắt được. Thưởng xong một tách trà, hắn cúi xuống nhìn chăm chú cặn trà còn sót lại dưới đáy tách, hỏi: “Đặng đại nhân, gần đây hoàng thượng có ổn không?”

Núi cao hoàng đế ở xa, xung quanh không có người, những lời nói ra chỉ có trời biết đất biết, ông biết tôi biết. Đặng Nghiêm trả lời: “Hoàng thượng long thể nhiễm bệnh nhẹ, liên miên suốt mấy tháng, dạo này bỗng nhiên lại khỏe mạnh.”

Hoắc Lâm Phong nhấn mạnh: “Bỗng nhiên?”

Đặng Nghiêm gật đầu: “Phải, chỉ trong vài ngày. Thái tử liên tục đi tìm danh y, biết được một ẩn sĩ vô danh có y thuật cao siêu, sau khi chữa trị, long thể của hoàng thượng rõ ràng có chuyển biến tốt.”

Hoắc Lâm Phong thầm suy tính, lúc trước có nói chuyện với Thẩm Châu, biết được việc xây dựng Trường Sinh Cung là để cầu phúc. Nếu như đã chuyển biến tốt rồi thì hà tất gì cứ phải làm rầm làm rộ, bấu víu máu thịt bách tính?

Đặng Nghiêm khẽ nói: “Từ khi hoàng thượng khỏi bệnh thì vô cùng tin cậy vào vị ẩn sĩ kia.” Giọng nói bình thản, nhưng lại lắc đầu bất đắc dĩ, “Vị ẩn sĩ kia kiến nghị Hoàng thượng xây dựng Trường Sinh Cung, cầu phúc tới liên hồi, duy trì long thể Hoàng thượng kéo dài vạn năm.”

Hoắc Lâm Phong cười khẩy trong lòng, vạn năm, có phải rùa đâu? Hắn tự mình rót trà cho đối phương, nương theo tiếng nước chảy nhỏ giọt này, hắn hỏi: “Chuyện xây Trường Sinh Cung ở Tây Càn Lĩnh cũng là kiến nghị của vị ẩn sĩ đó sao?”

Đặng Nghiêm thở dài lần thứ ba, gật gật đầu.

Dựa theo lời ẩn sĩ kia nói, ranh giới Đại Ung bao la, tiềm ẩn long mạch liên quan đến vận mệnh quốc gia, Trường Sinh Cung cần phải được xây dựng trên long mạch. Hoàng thành ở phía bắc, Trường Sinh Cung ngụ phía nam, cân nhắc theo âm dương ngũ hành.

Vừa nãy là cười trong lòng, bây giờ Hoắc Lâm Phong bật cười thành tiếng, Giang Nam nào phải nơi thiếu đất thiếu cỏ, sao lại trùng hợp trúng ngay Tây Càn Lĩnh chứ? Hắn dùng móng tay để nghĩ cũng biết rằng ẩn sĩ kia được thái tử tiến cử, thái tử thì được Thừa tướng phò tá, người đưa ra mưu kế này còn không phải là tên gian tặc Trần Nhược Ngâm kia ư!

Lời này không cần phải nói rõ cũng đã biết trong lòng rồi.

Đặng Nghiêm há miệng, Hoắc Lâm Phong ưu sầu nói: “Đại nhân đừng thở dài nữa, khiến bổn tướng quân ta cũng phiền lòng theo.”

Tiếng thở dài thứ tư tắc trong cổ họng, Đặng Nghiêm ngượng ngùng, làm thinh một lát mới nói: “Tướng quân, ẩn sĩ có nói, núi Lãnh Tang là nơi đất lành chim đậu, Trường Sinh Cung cần phải tọa lạc ở dưới chân núi đó. Thừa tướng cũng đề nghị, Tây Càn Lĩnh của tướng quân là nơi thích hợp, tướng quân là người được chọn để đảm đương trọng trách này.”

Hoắc Lâm Phong đã ngờ được, hắn nghe được trọn vẹn nhưng tầm mắt lại lơ đãng nhìn ra sân.

Một con chim sẻ màu xám đậu trên tảng đá, nhỏ bằng nắm tay, dùng mỏ mổ nhẹ lên hoa đỏ, nhìn kĩ thì thấy trên thân cây hoa có một con sâu béo núc. Bất chợt, một con hỉ thước nghiêng cánh xà xuống, đậu ngay phía sau con chim sẻ.

Hai con chim thực lực chênh lệch nhau, hỉ thước bổ nhào tới chim sẻ, vỗ cánh đập phành phạch, còn cái mỏ cứng cáp thì mổ rất hung hăng, nhưng thứ nó mổ lại là con sâu trên thân cây hoa.

Ánh mắt Hoắc Lâm Phong chưa thu về, hỏi: “Đặng đại nhân, Tây Càn Lĩnh ba mặt giáp núi, vì sao lại phải chọn phía đông nam?”

Đặng Nghiêm trả lời: “Bất Phàm Cung là tổ chức giang hồ, từng hãm hại mệnh quan triều đình, Hoàng thượng muốn mượn cơ hội này để trừ khử bọn chúng, cũng xem như là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo bọn nhân sĩ giang hồ một chút.”

Hoắc Lâm Phong hiểu ra, nhưng hắn vẫn muốn xác nhận: “Là ý của Hoàng thượng, hay là đề nghị của Thừa tướng?”

Đặng Nghiêm nói: “Thừa tướng đề nghị.” Ông dừng lại một thoáng, như nhớ lại tình tiết, “Bất Phàm Cung dù làm chuyện ác, nhưng chung quy cũng chỉ là một tổ chức cỏn con, khi yên ổn thì không có ai đề cập, ấy vậy mà…”

Ấy vậy mà Trần Nhược Ngâm lại ghi nhớ kĩ càng một cách bất thường, Hoắc Lâm Phong âm thầm tiếp lời.

Hắn đã có dự tính trong lòng, qua phút hàn huyên này, cây hoa đỏ gãy cành, hai con chim về tổ, một ấm nước trà nhấm nháp đủ cả đậm nhạt. Đợi bữa dược thiện được nấu xong bưng lên bàn, hắn làm thủ thế “Mời”.

Xe ngựa chạy nghìn dặm đường vất vả gian nan, Đặng Nghiêm không chỉ mệt mỏi mà cơ địa cũng không quen với vùng đất mới. Bây giờ cả bàn ăn đều là những món đúng bệnh, ông khó mà không cảm động, còn chưa động đũa thì Đỗ quản gia đã mang mấy gói thảo dược lên.

Đặng Nghiêm nhận lấy, nhìn qua kẽ hở của giấy dầu cũng có thể thấy mang máng bên trong là những thỏi vàng sáng loáng.

Khẽ giương mắt lên thấy Hoắc Lâm Phong không nói gì, cũng không rời đi, đang nghịch ngọc bội giắt trên hông. Đặng Nghiêm hiểu ra, những chuyện có thể nói đều nói ra cả rồi, còn những điều chưa nói thì bây giờ cũng nên nói rồi.

“Tướng quân có biết Tái Bắc lại xảy ra chiến sự không?”

Hoắc Lâm Phong cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Thật sao?”

Đặng Nghiêm nói: “Cũng không hẳn là giao chiến, chỉ là bọn man tặc khiêu khích mà thôi, nhưng lẽ ra quân lương hai tháng trước phải trả rồi, vậy mà cứ dùng dằng mãi mới đem lên nói ở triều đường.”

Không phát lương cho binh sĩ nhưng lại muốn xây dựng Trường Sinh Cung, cuối cùng lỗ hổng cũng phải dùng sưu cao thuế nặng để bù đắp. Hoắc Lâm Phong im lặng không lên tiếng, không biết đang nghĩ cái gì, Đặng Nghiêm tiếp tục nói: “Hoàng thượng cũng từng dao động, chỉ là ẩn sĩ kia hối thúc nên Hoàng thượng đã dẹp bỏ suy nghĩ đó.”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Vị ẩn sĩ kia ở trong cung sao?”

Đặng Nghiêm lắc đầu: “Bá quan

trong triều nghị luận, đều tưởng rằng ẩn sĩ kia muốn mưu cầu quyền thế, chí ít cũng muốn một chút phú quý, nhưng không ngờ sau khi bệnh tình của Hoàng thượng chuyển biến tốt thì ông ta lại chủ động cáo từ, quy ẩn về sơn dã không ai biết tung tích.”

Hắn nghịch ngọc bội từ mát lạnh chuyển thành nóng ấm, hắn siết chặt, không còn gì để hỏi nữa. Hắn ra lệnh cho vài ba người ở lại hầu hạ rồi đứng dậy rời đi, sải bước ra khỏi đình viện.

Đỗ Tranh chạy theo sau bẩm báo Trương Duy Nhân lúc nãy đã quay về rồi, đang đợi ở phòng khách trong chủ uyển.

Hoắc Lâm Phong cũng đang nghĩ tới Trương Duy Nhân, nói chính xác hơn thì là đang nghĩ tới cái người đã thẩm vấn Trương Duy Nhân, thẩm vấn như thế nào, thẩm vấn có hài lòng hay không, tối qua ngủ có ngon không, có nằm mơ thấy hắn không?

Hoắc tướng quân đúng là thật biết liên tưởng, về đến chủ uyển hắn tiến vào phòng khách, sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sau đó mới nhìn về phía đối phương. Trương Duy Nhân là một hán tử rất thành thật, lập tức quỳ xuống, xin được nhận trách phạt vì hành sự không thuận lợi.

“Đứng dậy đi, không trách ngươi.” Hoắc Lâm Phong rất hiểu đạo lý, “Sau này nhìn thấy Dung Lạc Vân… thì cứ trốn đi.”

Đỗ Tranh đứng sau ghế trộm cười khúc khích, Hoắc Lâm Phong lười so đo, vì chính hắn cũng muốn cười: “Nếu Dung Lạc Vân bắt ngươi thì không cần phản kháng, để khỏi bị đánh; nếu Dung Lạc Vân thẩm vấn ngươi thì ngươi cứ khai thật ra; nếu Dung Lạc Vân mắng ta…”

Trương Duy Nhân nói: “Thuộc hạ dù có liều cái mạng này cũng phải giành lại khẩu khí cho tướng quân.”

Hoắc Lâm Phong xoa huyệt thái dương: “… Nếu y mắng ta, thì ngươi phải khen ta, kể ra những ưu điểm của ta, bổn tướng quân không thiếu chút khẩu khí đó đâu.” Nói xong lại hỏi, “Dung Lạc Vân có còn ở Triều Mộ Lâu không?”

Trương Duy Nhân nói: “Đã về Bất Phàm Cung rồi ạ.”

Hoắc Lâm Phong phất tay cho gã lui, chợt ngửi thấy mùi phấn ở cổ tay áo mình. Lúc này hắn mới phát hiện, ngủ một đêm ở thanh lâu về, đem theo mùi hương của các cô nương từ nãy tới giờ.

Hắn về phòng ngủ tắm rửa thay đồ, sửa soạn xong thì lại cưỡi ngựa ra ngoài.

Trước cổng phủ tướng quân có rất đông người chen chúc, binh mã Trường An vào thành, chỉ trong một canh giờ đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, già trẻ lớn bé đều tới xem thử. Hoắc Lâm Phong vừa lộ diện, trên phố lập tức tránh ra tạo thành một con đường, Thừa Phong phi lướt qua, vó ngựa sắt dính dớp nước mưa.

Hắn cưỡi ngựa phi nhanh đến Bất Phàm Cung, đến trước cổng chính, hắn ghìm cương hô to: “Mở cửa, ta muốn gặp Nhị cung chủ của các ngươi.”

Đệ tử chạy tới: “Hoắc tướng quân, Nhị cung chủ vừa đi rồi ạ.”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Y đi về hướng nào?”

Đệ tử nói: “Cung chủ lên núi luyện công rồi.”

Bệnh vừa mới khỏi, hôm qua lại vừa mới đi dạo kỹ viện, hôm nay đã đi lên núi, chẳng chịu nghỉ ngơi. Hoắc Lâm Phong không còn gì để nói, đưa ngựa cho đệ tử rồi xách túi nước đuổi theo lên núi.

Nước mưa trên phố vẫn chưa khô hẳn, càng khỏi nói trên núi thế nào, giày quan của hắn dính đầy bùn đất. Vừa chạy vừa phi, dần dần tìm được một dấu chân, chỉ bằng nửa bàn tay, giống như của một con chó con mèo con để lại.

Chắc chắn là người kia đã làm giá, sợ làm dơ giày lĩnh, nên chỉ chạm mũi chân xuống đất mà bay.

Thần Long Vô Hình không đuổi kịp Bát Phương Du, huống hồ là trong rừng sâu, hoàn toàn không thấy bóng dáng Dung Lạc Vân đâu. Hoắc Lâm Phong lười quá rồi, phi thân lên một cái cây, tìm một tư thế nằm thoải mái, sau đó hắng giọng.

Hắn mở miệng hô to: “Dung Lạc Vân ——”

Hình như có tiếng vọng lại, hắn vận khí la lên tiếp: “Dung Lạc Vân ——”

“—— Tiểu Dung!”

“—— Tiểu Vân!”

“—— Dung Dung!”

Hổ thì tỉnh mộng, sói thì trẹo chân, chim chóc trong núi đều vỗ cánh rời tổ, Hoắc Lâm Phong liên tục gọi tên Dung Lạc Vân, đến khi hết kiên nhẫn thì khí trầm đan điền la: “Tình yêu muôn đời của Dung Lạc Vân là ——“

Nói thì chậm nhưng đến thì nhanh, một bóng trắng lượn quanh bay tới, cuốn theo lá rụng xung quanh, một chưởng mang theo làn gió thoảng và sương đêm xông tới. Hoắc Lâm Phong vươn tay trái ra đỡ chưởng, tay phải vớ lấy lung tung, tiếp lấy Dung Lạc Vân trong không gian tràn ngập sắc xanh.

Lá cây rơi xuống hết, tán lá rậm rạp cũng dần không lắc lư nữa.

Hắn trúng cái chưởng kia, lồng ngực phập phồng vì ho khan, nhích đến chỗ đối phương. Cách nhau gần đến vậy, cái khoảng cách mà hắn vẫn hằng mong nhớ, nhưng hắn chưa thấy đủ, liền siết cánh tay lại gần hơn.

Dung Lạc Vân vừa giãy dụa vừa mắng: “Mẹ nó huynh la hét cái gì đấy?!”

Hoắc Lâm Phong hét tới khàn cả giọng: “Nếu không thì làm sao em chịu xuất hiện?” Hắn dựa vào thân cây, để bình ổn lại hô hấp mà ôm Dung Lạc Vân một lát, vội vàng dời đi tâm tư của đối phương, “Không đùa nữa, xảy ra chuyện rồi.”

Dung Lạc Vân lạnh lùng nói: “Cha huynh bị giết rồi à?”

“…” Hoắc Lâm Phong khổ tâm quá, nhân lúc này, Dung Lạc Vân giằng ra khỏi lồng ngực hắn, túm hắn phi khỏi cành cây. Hắn bình tĩnh lại, sau khi đáp xuống đất nói: “Còn nhớ chuyện Trường Sinh Cung không, khi Thẩm Châu tới đây có đề cập đó.”

Dung Lạc Vân gật nhẹ đầu: “Thẩm đại ca lại tới tìm huynh à?”

Hoắc Lâm Phong sinh hờn trong khổ tâm, thân phận mới vừa vạch trần không bao lâu là đã sửa miệng thành “Thẩm đại ca” rồi. “Thẩm Châu không đến tìm ta, mà thánh chỉ đến tìm ta.” Hắn nói thẳng, “Hoàng thượng lệnh cho ta phụ trách xây dựng Trường Sinh Cung.”

Dung Lạc Vân nhìn hắn một cách ngạc nhiên, vô thức tiến gần lại một bước.

Hoắc Lâm Phong kể lại tường tận, bao gồm cả cái long mạch quái quỷ gì đấy ẩn sau thánh ý, không giấu diếm bất kì điều gì. Kể xong, hắn nói: “Đừng giận ta, nếu ta quyết tâm đối phó với Bất Phàm Cung thì đã không vội vàng chạy đi tìm em.”

Hắn nhớ tới những gì mình thấy trong đình viện, hỉ thước bắt nạt chim sẻ, nhưng thứ nó mổ lại là con sâu.

“Nếu đã gấp gáp muốn xây dựng Trường Sinh Cung thì hà tất gì phải tăng thêm độ khó mà đòi xây dựng ở vùng đông nam?” Hoắc Lâm Phong nói, “Bọn họ là muốn giày vò ta, xây dựng ở đâu cũng như nhau cả, còn về phần ‘trừ khử’ Bất Phàm Cung, đối với ta thì không phải chuyện khó, bọn họ cũng đâu biết mối quan hệ của hai ta.”

Dung Lạc Vân đanh mặt: “Ý của huynh là, mục đích chính yếu của Trần Nhược Ngâm là muốn mau chóng trừ khử Bất Phàm Cung?”

Hoắc Lâm Phong “ừm” một tiếng, gật đầu.

Chuyện ở Hạn Châu gây tiếng vang rất lớn, Trần Nhược Ngâm mất đi Trần Miên, Trần Kiêu và tay sai Giả Viêm Tức, sau đó chắc chắn là đã điều tra rồi. Một khi ông ta xác nhận có liên quan đến Bất Phàm Cung, đúng lúc có thể mượn tay Hoắc Lâm Phong diệt trừ tận gốc.

Chuyện xây Trường Sinh Cung lần này, chính là kế sách một mũi tên trúng hai con nhạn.

“Ta còn lo lắng…” Hoắc Lâm Phong nói, “Có khi nào Trần Nhược Ngâm đã biết Bất Phàm Cung có liên hệ với Tam hoàng tử hay không.”

Mặt Dung Lạc Vân lạnh như băng, chợt nghĩ, cho dù mục đích của Trần Nhược Ngâm là gì thì người chấp hành là Hoắc Lâm Phong, người khó xử nhất cũng là Hoắc Lâm Phong. Y ngước mặt lên nhìn, muốn biết đối phương tiếp theo đây định làm như thế nào.

Sở trường của Hoắc Lâm Phong là lâm vào hiểm nguy vẫn không sợ, hắn tiến lại gần một bước, nói: “Ta đã nghĩ ra cách rồi.”

“Cách gì?” Dung Lạc Vân hỏi.

Hoắc Lâm Phong nhẹ nhàng cúi người xuống, ghé bên tai đối phương: “Kéo dài.”

Dung Lạc Vân nhíu mày: “Chỉ có thế?”

Hoắc Lâm Phong nhìn chằm chằm những sợi tóc bên tai y: “Còn muốn cái khác nữa à?” Nói xong, môi hắn chạm lên, không chịu bất kì sự khống chế nào, được nước làm tới, nhẹ nhàng hôn lên tóc mai Dung Lạc Vân.

Hắn nói: “Tạm thời làm lành với ta được không?”

Dung Lạc Vân không lên tiếng… Cứ cảm thấy mình bị mắc mưu rồi.

Tác giả:

Tiểu Hoắc: Xảy ra chuyện rồi. Tiểu Dung: Cha huynh bị giết rồi?

Làm tui nhớ tới lúc Lộ Lộ nhìn thấy Khưu Nhi, Lộ Lộ: Xảy ra chuyện rồi. Khưu Nhi: Ba cưng bị bắt rồi hả?

Mình nhớ đúng là trong Nguyên Lộ có đoạn này nè, nhưng ko nhớ chương mấy




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện