Hoắc Loạn Giang Hồ

Mèo Ba Tư


trước sau

Hoắc Lâm Phong đi ra khỏi thư phòng, đôi chân dài sải bước lưu loát.

Dung Lạc Vân vẫn đứng ở đó, nghe động tĩnh đã dần đi xa, trong lòng có chút buồn bã thất vọng. Rõ ràng người là do y đuổi, những lời lạnh lùng cũng là do y nói ra, sao lại làm giá như thế chứ.

Y cúi người dọn dẹp án thư, trên tay còn dính hồ dán chưa lau nên y vểnh ngón tay lên, đợi đến khi dọn xong giấy bút mực nghiên thì tiếng bước chân kia cũng không còn nghe thấy nữa.

Dung Lạc Vân thầm nhủ, hy vọng kế hoạch của Hoắc Lâm Phong hiệu quả, giữa chừng đừng xảy ra rắc rối gì.

Y về phòng ngủ, trong phòng yên tĩnh vắng lặng, múc nước rửa tay, đun nước hãm trà, cứ cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó. Vừa ngẩng đầu lên thì nhác thấy bên sạp có một tấm vải rũ xuống, là vạt áo quấn cho sói con.

Dung Lạc Vân quên mất chuyện này, vậy nhóc con kia đâu?

Nhìn quanh khắp phòng, chẳng có chỗ nào có vật sống, lục mở tủ, gầm giường thùng gỗ sau bình phong nhưng một cọng lông cũng không tìm thấy. Y về lại thư phòng còn nghĩ rất hay ho, chẳng lẽ nhóc con kia nhớ mình nên cũng đang đi khắp nơi tìm mình chăng?

Ai ngờ, trong thư phòng cũng yên ắng, quả thật là y nghĩ nhiều rồi.

Dung Lạc Vân tìm từ trong ra ngoài, mỗi một gian, mỗi một ngóc ngách nào có thể núp được là đều không bỏ qua, từ trong phòng ra đến ngoài sân, hận không thể dỡ tung sỏi vụn lên, đào gốc cây ngân hạnh, còn vịn vại hoa nhìn chằm chằm vào trong.

Tìm ở Vô Danh Cư không có kết quả, cảm xúc hoảng sợ của y ngày càng mãnh liệt.

Sao sói con lại chạy mất rồi, chẳng lẽ biết được mình là kẻ thù giết cha của nó nên không muốn ở cùng mình nữa?

Động vật có linh tính không, không đến mức đó chứ.

Y đổi vị trí để suy nghĩ, nếu mình đứng dưới cùng một mái hiên với Hoắc Chiêu, ôi ông trời ơi…

Dung Lạc Vân vừa nghĩ lung tung vừa đi ra ngoài, mặc bộ tẩm y trắng như tuyết, xắn ống quần lên, chân trần xỏ vào giày lĩnh. Bộ dạng này của y cực kỳ nổi bật, người khác nhìn thấy phải dừng chân, đánh giá y, tưởng y lại lên cơn nữa.

“Nhìn cái gì?” Y hỏi, “Có nhìn thấy con sói con lông xám đi ngang qua đây không?”

Đệ tử ngạc nhiên: “Có sói xông vào sao cung chủ, có cần bắt ra đánh chết nó không?”

Dung Lạc Vân mắng: “Có sức mà không có chỗ dùng, đi luyện công đi.”

Y vừa đi vừa hỏi, nghe nói là sói, ai nấy đều muốn đánh chết rồi tính sau, hóa ra Bất Phàm Cung lại đầy rẫy nguy hiểm như vậy. Y quay về, trong lòng buồn bã, có lẽ mình và sói con không có duyên phận, nó muốn đi đâu thì đi đi.

Y hồi tưởng lại, vậy mà chỉ có tên tướng quân Tái Bắc kia là lương thiện đáng yêu, không những không tạo nghiệt mà còn khiến mình rất thích.

Trong lúc này, tên tướng quân Tái Bắc vừa lương thiện vừa đáng yêu đã đến phủ tướng quân, xuống ngựa bước lên thềm, ba bước gộp làm hai tiến vào trong phủ. Tên quản sự canh cửa ló đầu ra, vừa định chào hỏi nhưng thoát ra khỏi miệng lại thành la toáng lên.

Hoắc Lâm Phong liếc một cái, mắng một câu “Khoa trương”.

Đi qua hai viện đầu tiên, đám hạ nhân bình thường tươi cười chào đón, hôm nay lại sợ hãi lùi ra xa. Một tháng trước trong phủ có thu nhận một cậu nhóc ăn mày, tầm mười hai mười ba tuổi, cậu vội vội vàng vàng chạy về chủ uyển báo tin.

“Đỗ đại ca! Tướng quân ôm về một con vật!”

Đỗ Tranh hỏi: “Con vật gì?”

Cậu nhóc ăn mày nói: “Mắt màu xanh lục!”

Đỗ Tranh “ồ” một tiếng: “Đúng là chưa trải sự đời, đó gọi là mèo Ba Tư.”

Đang nói chuyện thì Hoắc Lâm Phong tiến vào cửa viện, một tay khum lại trước người, con “mèo Ba Tư” kia chuyển động đôi mắt xanh lục. Đỗ Tranh liền gọi “Thiếu gia”, khi đến gần nhìn rõ mới bị dọa sợ, y như một cái bầu rượu đang sôi kêu ùng ục.

Hoắc Lâm Phong tiến vào nhà, đi thẳng đến phòng ngủ, cho nhóc con kia đăng đường nhập thất, học theo Dung Lạc Vân vứt nó lên sạp. Hắn thấy hơi hổ thẹn, cướp con trai của người ta còn học theo người ta, bây giờ lại còn nhớ người ta.

Nhớ một hồi, tự dưng thấy miệng khô lưỡi khô, hắn quát: “Đỗ Tranh, còn không vào đây hầu hạ à?”

Đỗ Tranh trợn mắt tiến vào, rót một tách trà, đứng cách Hoắc Lâm Phong tám trượng đưa tách cho hắn. Cậu đứng dán sát ở phía ngoài, hoang mang nói: “Thiếu gia, không phải là đi tìm Nhị cung chủ bàn chính sự sao, sao lại đem về một con sói…”

Hoắc Lâm Phong nói: “Đây là chó con.”

Nếu nói là “con trai” thì quá là linh tinh, tốt xấu gì hắn cũng là tiểu Hầu gia, con trai sẽ là tiểu tiểu Hầu gia, phải ra thể thống chút chứ. Đỗ Tranh nghe xong, nhìn về phía cặp mắt màu xanh kia, nói: “Đây rõ ràng là sói mà.”

Hoắc Lâm Phong bực mình nói: “Bớt phí lời đi, gọi Trương Duy Nhân đến đây cho ta.” Bất luận ham chơi hay gì đi nữa thì vẫn không thể quên được chuyện cấp bách.

Trương Duy Nhân đã đợi chờ lâu ngày rồi, tới rất nhanh, Hoắc Lâm Phong móc ra lá thư trong ngực, vứt nó lên bàn, động tác hờ hững nhưng thái độ rất nghiêm túc: “Phong thư này rất quan trọng, Dung Lạc Vân sẽ không bắt ngươi nữa đâu, nhớ phải đưa đến tận tay Định Bắc Hầu.”

“Nếu giữa đường xảy ra chuyện…” Hắn sờ tai sói con, “Phải hủy sạch sẽ lá thư này.”

Trương Duy Nhân nhận lệnh, cầm thư rời đi.

Hoắc Lâm Phong mới nãy còn lạnh lùng oai phong, bây giờ lông mày giãn ra, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Hắn túm gáy nó đi vào tiểu thất, định tắm rửa cho “chó con”.

Đỗ Tranh trốn đằng sau bình phong, ló đầu vào nhìn: “Thiếu gia, chuyện đó đã được giải quyết chưa vậy?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Ta còn phải bẩm báo với ngươi nữa à?” Tung một chưởng bình phong bật ra, cả người tên đầy tớ xuất hiện, sau đó hất hàm sai khiến: “Qua đây tắm cho nó đi, ta không biết làm.”

Đỗ Tranh đã nếm trải đủ bi thương trong nhân gian, xắn tay áo lên tới gần, nhìn thấy nhóc con kia nhe răng ra là đã run như cầy sấy rồi. “Thiếu gia, tôi nghĩ Nhị cung chủ chắc sẽ thích lắm đó.” Cậu muốn đuổi con sói này đi, “Hay là tặng cho Nhị cung chủ đi?”

Hoắc Lâm Phong cười nói: “Là của em ấy đó, ta tiện tay xách về thôi.”

Hy vọng của Đỗ Tranh bị ngâm nước rồi, vừa vội vàng vừa sợ hãi: “Sao có thể ăn trộm đồ của người ta chứ, thiếu gia mau trả về cho Nhị cung chủ đi!”

Hoắc Lâm Phong giả điếc không thèm nghe, nhìn chằm chằm sói con, năm sáu con sói con đều chết rồi, chỉ mỗi con này còn sống, rõ là hoang dã. Lỡ như Dung Lạc Vân đang say giấc nồng bị nhóc con răng nhọn này gây thương tích thì phải làm sao?

Lỡ như bị thương trên mặt, để lại sẹo…

Nếu là người bình thường thì để lại sẹo cũng không sao, nhưng gương mặt kia của Dung Lạc Vân chỉ cần bị bẩn một chút thôi cũng giống như bị làm nhục rồi.

Nghĩ đến đây, tâm tư của Hoắc Lâm Phong khó mà thu lại được, con người đều có tâm hồn yêu cái đẹp, đã được ngắm dung mạo của thần tiên thì sẽ ghét bỏ cuộc đời người tầm thường. Còn hắn không chỉ thích tướng mạo của Dung Lạc Vân mà còn thích nguyên tắc làm người, tính cách ngoài lạnh trong nóng, và cả võ công cao cường của Dung Lạc Vân, nên nếu Dung Lạc Vân có bị hủy dung mạo thì hắn cũng sẽ không bao giờ thay lòng.

“Ngốc tử.” Hắn do dự, “Nếu tướng mạo của ta tầm thường như Đoạn Hoài Khác thì Dung Lạc Vân có còn phải lòng ta không?”

Đỗ Tranh đứng hình: “Đoạn cung chủ hào hoa tuấn tú… thiếu gia bị mù hả?”

Hoắc Lâm Phong kiêu căng nhướng mày, buộc phải sửa miệng: “Vậy nếu ta giống gã bán bánh ở cuối phố thì sao?”

Đỗ Tranh nói như thật: “Vậy thì không đâu.” Cậu bắt đầu phân tích rành mạch, “Thiếu gia, lúc Nhị cung chủ thích thiếu gia thì thân phận của người còn là Đỗ Trọng, nếu không có gia cảnh hiển hách, cũng không có quyền thế phú quý, chỉ là một đệ tử đi theo tùy tùng. Ăn ở đều dựa vào Bất Phàm Cung, còn làm những việc của nha hoàn, chẳng hề có một chút khí thế nam tử nào.”

Hoắc Lâm Phong rơi vào trầm tư.

“Cho nên là…” Đỗ Tranh nói, “Nhị cung chủ thích thiếu gia nhất định là vì thiếu gia anh tuấn bất phàm, nếu tướng mạo của thiếu gia khó coi thì y còn lười liếc mắt nữa là.”

Tắm rửa xong cho sói con, Hoắc Lâm Phong bế nó về phòng, nằm trên giường, nhìn chằm chằm rèm che thất thần. Hắn đường đường là một hậu thế nhà tướng đầu đội trời chân đạp đất, uy vũ bất khuất, chiến công hiển hách, ở trước mặt nam tử Giang Nam mà còn phải dùng “sắc” để hầu hạ người ta ư?

Hắn chợt nghĩ, bây giờ thì đến cả “sắc” Dung Lạc Vân cũng không cần nữa rồi.

Hoắc Lâm Phong thất bại trên tình trường, lại không được vào sa trường, chỉ đành phải

chu toàn ở quan trường. Đợi đến hoàng hôn, ở hoa viên thiết yến, hắn thăm hỏi Đặng Nghiêm và đội kiêu vệ quân đường xá vất vả, cũng định ngày mai sẽ lên đường.

Hắn cười nói cả buổi tối, còn dẫn sói con ra cho mọi người xem, làm đủ chuyện vô ưu vô lo.

Hôm sau, trên phố được quét dọn sạch sẽ, đội quân của quan thánh chỉ xuất phát từ phủ tướng quân, quan thánh chỉ về Trường An phục mệnh. Hoắc Lâm Phong mặc y phục tướng quân, cùng chủ soái Hồ Phong đích thân ra tiễn đến tận ngoài thành Tây Càn Lĩnh.

Đội quân dần dần đi xa rồi khuất bóng trong rừng.

Hồ Phong hỏi: “Tướng quân, chuyện xây Trường Sinh Cung…”

Hoắc Lâm Phong phân phó: “Dán cáo thị trong thành, thông báo cho bá tánh.” Tin tức truyền đi cần phải mất bốn đến năm ngày, nên dứt khoát nới lỏng thời gian, “Bảy ngày sau, chiêu nạp nhân lực ở trước cổng quân doanh.”

Hồ Phong lập tức đi xử lý, cáo thị vừa được dán lên, bên tường thành bà con chen chúc đông đúc, có người hoang mang, có người sợ hãi, những phụ nữ và trẻ em yếu lòng còn bật khóc. Lận Châu (*) đã sớm có động tĩnh, nếu chỉ là gia tăng thuế má thì cắn răng chống chịu cũng có thể được, đâu ai có thể nghĩ được là đại họa sắp giáng xuống đầu mình đâu chứ.

(*) Lận Châu: là châu bên cạnh, châu là một đơn vị hành chính ngày xưa. Do từ “lận châu” này Bắc Nam dùng khá nhiều như một địa danh, giống như chữ Trường Hà, mình hay dùng á, là con sông dài, nhưng vì nó xuất hiện quá nhiều như một địa danh nên mình sẽ giữ nguyên luôn cho câu văn đỡ rườm rà

Đâu cần bốn năm ngày, tin dữ này chỉ cần một ngày đã truyền khắp Tây Càn Lĩnh rồi.

Đi đi đến đến, bốn năm ngày đủ để truyền đến các châu khác cách đó mấy trăm dặm.

Lòng bá tánh đều lo lắng không yên, nhưng cũng rất nhanh trí, Trường Sinh Cung xây ở phía đông nam, há chẳng phải sẽ đụng đến Bất Phàm Cung sao? Từ đó mọi người đều ngóng trông Bất Phàm Cung sẽ mở ra một trận đánh ác liệt.

Mong chờ là thế nhưng Bất Phàm Cung lại chẳng có một chút động tĩnh nào, còn yên ắng hơn cả Đại Bi Tự (*).

(*) Đại Bi Tự: nằm ở Hải Thành tỉnh Liêu Ninh, là một nơi cực kỳ thanh tịnh để tu hành

Hôm nay Trầm Bích Điện đóng kín cửa, Dung Lạc Vân và Đoạn Hoài Khác ở sảnh bên luyện công. “Phù…” Bả vai Dung Lạc Vân sụp xuống, thở ra một hơi thật dài, “Đại ca, đệ thấy lạnh quá.”

Đoạn Hoài Khác nói: “Trong vòng hai canh giờ không được vận công.” Hắn vươn tay bắt mạch, dặn dò, “Đệ đã luyện suốt bảy ngày rồi, chân khí hỗn loạn, cần phải nghỉ ngơi.”

Dung Lạc Vân nói: “Nhưng đệ vẫn không cách nào đột phá được tầng thứ năm.”

Đoạn Hoài Khác khuyên nhủ: “Chính bởi vì lòng đệ quá vội vàng nên chân khí mới hỗn loạn, dục tốc bất đạt, có hiểu không?”

Dung Lạc Vân gật gù, khí tỏa đan điền tĩnh tâm lại, không được bao lâu thì Điêu Ngọc Lương xông vào trong điện, nhảy bổ ra trước mặt y như “Thần Hầu Vô Hình” (hầu: con khỉ). “Nhị ca, đệ tới bán tin tức.” Cậu ủn vào lòng Dung Lạc Vân, “Quân doanh chiêu mộ nhân lực, đang xếp hàng đăng ký kìa.”

Vớ vẩn, ai mà thèm đi khổ sai, lại còn xếp hàng, Dung Lạc Vân chẳng thèm tin.

“Thật đó!” Điêu Ngọc Lương nói, “Đệ cũng không biết Hoắc đại ca sử dụng chiêu gì mà lại có thể mê hoặc nhiều người như thế!”

Dung Lạc Vân sinh nghi, nếu đã không định xây Trường Sinh Cung thì tạm thời giả vờ một chút cũng được rồi, hà tất phải làm thật chứ? Lẽ nào Hoắc Lâm Phong đã đổi ý rồi ư?

Dù sao trong hai canh giờ cũng không được vận công, y đứng dậy rời khỏi điện, y và Điêu Ngọc Lương đi ngó thử xem thế nào.

Hai người ra khỏi Bất Phàm Cung, đi về hướng tây, sau bảy tám dặm thì nhìn thấy đội ngũ trước cổng quân doanh. Vậy mà thật sự có người chủ động đến báo danh, lòng nghi ngờ của Dung Lạc Vân ngày càng sâu đậm, bước đến cổng quân doanh, quan văn phụ trách đăng ký, tướng sĩ thì đứng bên cạnh hỏi han.

“Danh tính, bao nhiêu tuổi?”

“Lưu Nhất Nông, hai mươi lăm.”

“Xây Trường Sinh Cung hay là tòng quân?”

“Tôi tòng quân.”

Dung Lạc Vân giật mình, hoang mang tưởng là mình nghe nhầm, y chen chúc lên phía trước, bỗng nhiên cánh tay bị kéo ra khỏi hàng ngũ. Binh sĩ xung quanh đồng loạt gọi “Tướng quân”, Hoắc Lâm Phong túm lấy y, mặt hớn hở hỏi: “Vị hảo hán này sao lại chen hàng thế?”

Y mấp máy môi, trước mặt mọi người không dễ nói chuyện nên lại ngậm miệng.

Hoắc Lâm Phong đương nhiên là hiểu, bỏ tay đối phương ra, khẽ hỏi: “Vào trong trướng của ta chứ?” Bảy ngày không gặp không ngờ Dung Lạc Vân đã chủ động dâng đến tận cửa, hắn còn vui sướng hơn cả nông phu ôm cây đợi thỏ.

Dung Lạc Vân lại không hề dễ bị gạt, đi theo đến trước trướng, bốn phía ít người, nên đến đây thì dừng bước. “Đứng ở đây nói đi.” Y hờ hững mở miệng, “Bên ngoài là chuyện gì?”

Hoắc Lâm Phong cười bất đắc dĩ, nói ở đây thì nói ở đây.

Sửa thành xây cung, trước giờ đều là chiêu mộ kiểu cưỡng ép, tuy hắn không định chiêu mộ thật sự nhưng muốn nhân cơ hội này tăng cường quân doanh. Hắn nói: “Trước giờ bị Bất Phàm Cung gây áp lực nên không có ai chịu tòng quân, thật ra binh lính ở Tây Càn Lĩnh vẫn còn thiếu rất nhiều.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Vậy vì để trốn bị khổ sai mà tất cả đều đến để tòng quân thì làm sao?”

Hoắc Lâm Phong bật cười: “Tưởng chỗ của ta là nơi tị nạn chắc? Yêu cầu tòng quân rất nghiêm khắc, phải sàng lọc rất kỹ càng đó.”

Hai người đứng trước trướng nói chuyện, giải thích và thương lượng, mất một khoảng thời gian. Bất tri bất giác có tiếng rên rỉ mang máng truyền vào tai, phát ra từ trong trướng.

Dung Lạc Vân xoay mặt định nhìn xem thì lại bị Hoắc Lâm Phong xoay người ngăn cản. Y hỏi: “Ai ở trong đó vậy?”

Hoắc Lâm Phong ấp úng đáp: “Triệu viên ngoại đưa tới một ca kỹ, cực kỳ lẳng lơ.”

Dung Lạc Vân nào tin: “Có lẳng lơ bằng huynh không?”

Lúc đến thì dụ người ta vào trướng, mà còn to gan giấu kiều nga ư?

Y túm lấy thắt lưng Hoắc Lâm Phong, giống như không thể kiềm chế được, đằng đằng sát khí xông vào trong trướng. không thấy bóng hình xinh đẹp của ca kỹ đâu, nhìn theo âm thanh phát ra lại thấy sói con đang phơi bụng ngủ say, rên hừ hừ!

Dung Lạc Vân quay phắt lại, nhìn thấy bộ dạng hư hỏng của Hoắc Lâm Phong, tức giận, phiền não, giống như bị trêu chọc vậy. Có còn đạo trời nữa không vậy, làm quan mà lại đi trộm đồ của thổ phỉ, hại y tìm kiếm cả buổi trời.

Quay đầu nhìn nhóc con kia, con trai y nhặt về đang rên hừ hừ ngủ say mê trên giường của tên trộm, thảo nào người ta hay nói “bạch nhãn lang” (*), quả nhiên không sai.

(*) bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ những người vô ơn, ý Dung Lạc Vân là sói con vô ơn

Y vươn tay ra ôm lấy nó, sói con lập tức bừng tỉnh, cắn một cái lên hổ khẩu (*) của Dung Lạc Vân.

(*) hổ khẩu: phần thịt giữa ngón cái và ngón trỏ.

Hoắc Lâm Phong sợ hết hồn, tiến tới nắm lấy cổ tay Dung Lạc Vân, chỉ thấy mu bàn tay trắng nõn kia rướm máu, chảy lạch tạch ra đầy tay hắn.

“Nuôi sói không quen, chính là vì ta sợ nó vô ý làm em bị thương nên mới mang nó đi đó!” Hắn móc khăn tay ra quấn vết thương, hắn giương mắt lên nhìn đối phương, giọng trở nên dịu dàng, “Có đau không?”

Dung Lạc Vân mím môi: “Bảy ngày không gặp, đương nhiên là nó không quen với ta rồi!”

Hoắc Lâm Phong nói: “Tại ta, đều tại ta.” Hắn chẳng biết xấu hổ là gì, ngoài mặt thì xin lỗi, nhưng trong lời nói lại ẩn giấu huyền cơ, “Vốn định dẫn nó đến Vô Danh Cư, lại sợ em chém ta một nhát trừ họa cho dân.”

Dung Lạc Vân tức đến run rẩy, không biết phải mắng thế nào, bèn phun ra một câu “Cẩu quan”.

Hoắc Lâm Phong nhịn cười, gỡ khăn tay ra, cẩn thận xem vết thương đã ngừng chảy máu chưa. Hai vết răng kia từ từ đỏ lên, lại rướm ra một ít máu tươi.

Hắn nhìn chằm chằm, không biết đang ngẩn ngơ nghĩ cái gì. Sau đó nâng tay Dung Lạc Vân lên, cúi đầu xuống, dùng miệng bịt kín vết thương.

Dung Lạc Vân cứng đờ người, bờ môi ấm áp kia ngậm lấy mu bàn tay y, nóng hôi hổi, cơn đau tạm dừng lại. Y không tránh thoát được, lại lo lắng sẽ có người đột ngột vào trong trướng, trong mắt lộ ra chút hoảng sợ.

Hoắc Lâm Phong đang ngậm vết thương của y bỗng mút một cái.

Dung Lạc Vân rên một tiếng “ưm”, giai điệu nhẹ nhàng, âm đuôi run rẩy.

Hai người một thú ở trong trướng, bây giờ thật sự rất khó phân biệt… ai lẳng lơ hơn ai.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện