Hoắc Lâm Phong đi ra khỏi thư phòng, đôi chân dài sải bước lưu loát.
Dung Lạc Vân vẫn đứng ở đó, nghe động tĩnh đã dần đi xa, trong lòng có chút buồn bã thất vọng. Rõ ràng người là do y đuổi, những lời lạnh lùng cũng là do y nói ra, sao lại làm giá như thế chứ.
Y cúi người dọn dẹp án thư, trên tay còn dính hồ dán chưa lau nên y vểnh ngón tay lên, đợi đến khi dọn xong giấy bút mực nghiên thì tiếng bước chân kia cũng không còn nghe thấy nữa.
Dung Lạc Vân thầm nhủ, hy vọng kế hoạch của Hoắc Lâm Phong hiệu quả, giữa chừng đừng xảy ra rắc rối gì.
Y về phòng ngủ, trong phòng yên tĩnh vắng lặng, múc nước rửa tay, đun nước hãm trà, cứ cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó. Vừa ngẩng đầu lên thì nhác thấy bên sạp có một tấm vải rũ xuống, là vạt áo quấn cho sói con.
Dung Lạc Vân quên mất chuyện này, vậy nhóc con kia đâu?
Nhìn quanh khắp phòng, chẳng có chỗ nào có vật sống, lục mở tủ, gầm giường thùng gỗ sau bình phong nhưng một cọng lông cũng không tìm thấy. Y về lại thư phòng còn nghĩ rất hay ho, chẳng lẽ nhóc con kia nhớ mình nên cũng đang đi khắp nơi tìm mình chăng?
Ai ngờ, trong thư phòng cũng yên ắng, quả thật là y nghĩ nhiều rồi.
Dung Lạc Vân tìm từ trong ra ngoài, mỗi một gian, mỗi một ngóc ngách nào có thể núp được là đều không bỏ qua, từ trong phòng ra đến ngoài sân, hận không thể dỡ tung sỏi vụn lên, đào gốc cây ngân hạnh, còn vịn vại hoa nhìn chằm chằm vào trong.
Tìm ở Vô Danh Cư không có kết quả, cảm xúc hoảng sợ của y ngày càng mãnh liệt.
Sao sói con lại chạy mất rồi, chẳng lẽ biết được mình là kẻ thù giết cha của nó nên không muốn ở cùng mình nữa?
Động vật có linh tính không, không đến mức đó chứ.
Y đổi vị trí để suy nghĩ, nếu mình đứng dưới cùng một mái hiên với Hoắc Chiêu, ôi ông trời ơi…
Dung Lạc Vân vừa nghĩ lung tung vừa đi ra ngoài, mặc bộ tẩm y trắng như tuyết, xắn ống quần lên, chân trần xỏ vào giày lĩnh. Bộ dạng này của y cực kỳ nổi bật, người khác nhìn thấy phải dừng chân, đánh giá y, tưởng y lại lên cơn nữa.
“Nhìn cái gì?” Y hỏi, “Có nhìn thấy con sói con lông xám đi ngang qua đây không?”
Đệ tử ngạc nhiên: “Có sói xông vào sao cung chủ, có cần bắt ra đánh chết nó không?”
Dung Lạc Vân mắng: “Có sức mà không có chỗ dùng, đi luyện công đi.”
Y vừa đi vừa hỏi, nghe nói là sói, ai nấy đều muốn đánh chết rồi tính sau, hóa ra Bất Phàm Cung lại đầy rẫy nguy hiểm như vậy. Y quay về, trong lòng buồn bã, có lẽ mình và sói con không có duyên phận, nó muốn đi đâu thì đi đi.
Y hồi tưởng lại, vậy mà chỉ có tên tướng quân Tái Bắc kia là lương thiện đáng yêu, không những không tạo nghiệt mà còn khiến mình rất thích.
Trong lúc này, tên tướng quân Tái Bắc vừa lương thiện vừa đáng yêu đã đến phủ tướng quân, xuống ngựa bước lên thềm, ba bước gộp làm hai tiến vào trong phủ. Tên quản sự canh cửa ló đầu ra, vừa định chào hỏi nhưng thoát ra khỏi miệng lại thành la toáng lên.
Hoắc Lâm Phong liếc một cái, mắng một câu “Khoa trương”.
Đi qua hai viện đầu tiên, đám hạ nhân bình thường tươi cười chào đón, hôm nay lại sợ hãi lùi ra xa. Một tháng trước trong phủ có thu nhận một cậu nhóc ăn mày, tầm mười hai mười ba tuổi, cậu vội vội vàng vàng chạy về chủ uyển báo tin.
“Đỗ đại ca! Tướng quân ôm về một con vật!”
Đỗ Tranh hỏi: “Con vật gì?”
Cậu nhóc ăn mày nói: “Mắt màu xanh lục!”
Đỗ Tranh “ồ” một tiếng: “Đúng là chưa trải sự đời, đó gọi là mèo Ba Tư.”
Đang nói chuyện thì Hoắc Lâm Phong tiến vào cửa viện, một tay khum lại trước người, con “mèo Ba Tư” kia chuyển động đôi mắt xanh lục. Đỗ Tranh liền gọi “Thiếu gia”, khi đến gần nhìn rõ mới bị dọa sợ, y như một cái bầu rượu đang sôi kêu ùng ục.
Hoắc Lâm Phong tiến vào nhà, đi thẳng đến phòng ngủ, cho nhóc con kia đăng đường nhập thất, học theo Dung Lạc Vân vứt nó lên sạp. Hắn thấy hơi hổ thẹn, cướp con trai của người ta còn học theo người ta, bây giờ lại còn nhớ người ta.
Nhớ một hồi, tự dưng thấy miệng khô lưỡi khô, hắn quát: “Đỗ Tranh, còn không vào đây hầu hạ à?”
Đỗ Tranh trợn mắt tiến vào, rót một tách trà, đứng cách Hoắc Lâm Phong tám trượng đưa tách cho hắn. Cậu đứng dán sát ở phía ngoài, hoang mang nói: “Thiếu gia, không phải là đi tìm Nhị cung chủ bàn chính sự sao, sao lại đem về một con sói…”
Hoắc Lâm Phong nói: “Đây là chó con.”
Nếu nói là “con trai” thì quá là linh tinh, tốt xấu gì hắn cũng là tiểu Hầu gia, con trai sẽ là tiểu tiểu Hầu gia, phải ra thể thống chút chứ. Đỗ Tranh nghe xong, nhìn về phía cặp mắt màu xanh kia, nói: “Đây rõ ràng là sói mà.”
Hoắc Lâm Phong bực mình nói: “Bớt phí lời đi, gọi Trương Duy Nhân đến đây cho ta.” Bất luận ham chơi hay gì đi nữa thì vẫn không thể quên được chuyện cấp bách.
Trương Duy Nhân đã đợi chờ lâu ngày rồi, tới rất nhanh, Hoắc Lâm Phong móc ra lá thư trong ngực, vứt nó lên bàn, động tác hờ hững nhưng thái độ rất nghiêm túc: “Phong thư này rất quan trọng, Dung Lạc Vân sẽ không bắt ngươi nữa đâu, nhớ phải đưa đến tận tay Định Bắc Hầu.”
“Nếu giữa đường xảy ra chuyện…” Hắn sờ tai sói con, “Phải hủy sạch sẽ lá thư này.”
Trương Duy Nhân nhận lệnh, cầm thư rời đi.
Hoắc Lâm Phong mới nãy còn lạnh lùng oai phong, bây giờ lông mày giãn ra, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Hắn túm gáy nó đi vào tiểu thất, định tắm rửa cho “chó con”.
Đỗ Tranh trốn đằng sau bình phong, ló đầu vào nhìn: “Thiếu gia, chuyện đó đã được giải quyết chưa vậy?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta còn phải bẩm báo với ngươi nữa à?” Tung một chưởng bình phong bật ra, cả người tên đầy tớ xuất hiện, sau đó hất hàm sai khiến: “Qua đây tắm cho nó đi, ta không biết làm.”
Đỗ Tranh đã nếm trải đủ bi thương trong nhân gian, xắn tay áo lên tới gần, nhìn thấy nhóc con kia nhe răng ra là đã run như cầy sấy rồi. “Thiếu gia, tôi nghĩ Nhị cung chủ chắc sẽ thích lắm đó.” Cậu muốn đuổi con sói này đi, “Hay là tặng cho Nhị cung chủ đi?”
Hoắc Lâm Phong cười nói: “Là của em ấy đó, ta tiện tay xách về thôi.”
Hy vọng của Đỗ Tranh bị ngâm nước rồi, vừa vội vàng vừa sợ hãi: “Sao có thể ăn trộm đồ của người ta chứ, thiếu gia mau trả về cho Nhị cung chủ đi!”
Hoắc Lâm Phong giả điếc không thèm nghe, nhìn chằm chằm sói con, năm sáu con sói con đều chết rồi, chỉ mỗi con này còn sống, rõ là hoang dã. Lỡ như Dung Lạc Vân đang say giấc nồng bị nhóc con răng nhọn này gây thương tích thì phải làm sao?
Lỡ như bị thương trên mặt, để lại sẹo…
Nếu là người bình thường thì để lại sẹo cũng không sao, nhưng gương mặt kia của Dung Lạc Vân chỉ cần bị bẩn một chút thôi cũng giống như bị làm nhục rồi.
Nghĩ đến đây, tâm tư của Hoắc Lâm Phong khó mà thu lại được, con người đều có tâm hồn yêu cái đẹp, đã được ngắm dung mạo của thần tiên thì sẽ ghét bỏ cuộc đời người tầm thường. Còn hắn không chỉ thích tướng mạo của Dung Lạc Vân mà còn thích nguyên tắc làm người, tính cách ngoài lạnh trong nóng, và cả võ công cao cường của Dung Lạc Vân, nên nếu Dung Lạc Vân có bị hủy dung mạo thì hắn cũng sẽ không bao giờ thay lòng.
“Ngốc tử.” Hắn do dự, “Nếu tướng mạo của ta tầm thường như Đoạn Hoài Khác thì Dung Lạc Vân có còn phải lòng ta không?”
Đỗ Tranh đứng hình: “Đoạn cung chủ hào hoa tuấn tú… thiếu gia bị mù hả?”
Hoắc Lâm Phong kiêu căng nhướng mày, buộc phải sửa miệng: “Vậy nếu ta giống gã bán bánh ở cuối phố thì sao?”
Đỗ Tranh nói như thật: “Vậy thì không đâu.” Cậu bắt đầu phân tích rành mạch, “Thiếu gia, lúc Nhị cung chủ thích thiếu gia thì thân phận của người còn là Đỗ Trọng, nếu không có gia cảnh hiển hách, cũng không có quyền thế phú quý, chỉ là một đệ tử đi theo tùy tùng. Ăn ở đều dựa vào Bất Phàm Cung, còn làm những việc của nha hoàn, chẳng hề có một chút khí thế nam tử nào.”
Hoắc Lâm Phong rơi vào trầm tư.
“Cho nên là…” Đỗ Tranh nói, “Nhị cung chủ thích thiếu gia nhất định là vì thiếu gia anh tuấn bất phàm, nếu tướng mạo của thiếu gia khó coi thì y còn lười liếc mắt nữa là.”
Tắm rửa xong cho sói con, Hoắc Lâm Phong bế nó về phòng, nằm trên giường, nhìn chằm chằm rèm che thất thần. Hắn đường đường là một hậu thế nhà tướng đầu đội trời chân đạp đất, uy vũ bất khuất, chiến công hiển hách, ở trước mặt nam tử Giang Nam mà còn phải dùng “sắc” để hầu hạ người ta ư?
Hắn chợt nghĩ, bây giờ thì đến cả “sắc” Dung Lạc Vân cũng không cần nữa rồi.
Hoắc Lâm Phong thất bại trên tình trường, lại không được vào sa trường, chỉ đành phải