Hoắc Loạn Giang Hồ

Công tử là ai?


trước sau

Hoắc Lâm Phong cúi đầu chạm môi, ngậm lấy miệng Dung Lạc Vân.

Hai cánh tay ôm khư khư Dung Lạc Vân, như sợ rằng một khi buông lỏng tay ra, Dung Lạc Vân thật sự sẽ hóa thành mây khói, nhún nhảy bay đi. Càng sợ cái người vừa ôm hận vừa uất nghẹn lại không thể ngừng thích hắn này bị va chạm, bị rơi vỡ, hay xảy ra một chút bất trắc nhỏ.

Hoắc Lâm Phong quấn quýt hôn môi với Dung Lạc Vân, môi kề môi, hai miếng thịt non mịn bị hắn giày vò, từ nhẹ đến mạnh, từ chậm rãi đến vội vã, không cho bất cứ cơ hội nào để hít thở.

Dung Lạc Vân ngửa mặt lên đón nhận, hai gò má đỏ bừng, không ai biết là do kìm nén hay là do tình nồng ý mật được khơi dậy, Hoắc Lâm Phong ôm y ngày càng chặt hơn, hôn ngày càng sâu, hai mảng đỏ cũng không nhịn được mà lan đến quai hàm, đốt cháy đến sau tai, đến cả cái cổ trắng như bạch ngọc cũng biến sắc.

“Ưm.” Dung Lạc Vân thốt ra một tiếng rên ngắn.

Ngắn ngủi như thế, yếu ớt như thế, còn không bằng mèo con chó con mới sinh. Hoắc Lâm Phong đương nhiên là chẳng hề rủ lòng thương, con tim cứng như sắt đá, ngược lại còn gia tăng sức lực.

Hắn cạy mở hai hàm răng trắng của Dung Lạc Vân ra rồi chẳng biết xấu hổ mà tiến vào càn quấy. Lưỡi của Dung Lạc Vân giống như là nơi sâu kín nhất trong con trai (con trai mà nhả ra ngọc trai á chứ không phải là boy), ẩn nấp rất sâu, chạm vào một cái là có thể e lệ một lúc lâu.

Hoắc Lâm Phong đè lại hơi thở: “Dung Lạc Vân.” Bỗng nhiên hắn gọi cả họ lẫn tên, không hẳn là dịu dàng, cũng không đượm tình, nghe chỉ thấy bá đạo nóng cả lỗ tai.

Hai mắt Dung Lạc Vân mông lung, miệng hé mở, đôi môi óng ánh nước, mặt đỏ như quả anh đào. Y phơi bày dáng vẻ trầm mê của mình, không còn sức nói tiếng nào, muốn con ngươi tập trung lại cũng đã khó khăn rồi.

Nhưng Dung Lạc Vân biết Hoắc Lâm Phong đang gọi mình, nên y siết chặt cánh tay, trói lại như dây leo. Hoắc Lâm Phong lại cúi xuống dùng đỉnh môi cọ vào đầu môi Dung Lạc Vân, khi chạm khi rời, mỗi khi định tiến sâu vào thì lại rời khỏi, một tay trêu chọc người ta.

Dung Lạc Vân bị trêu đùa đến mức như có con nai chạy trong lồng ngực, y không nghe thấy tiếng gió hay tiếng người nữa, chỉ có thể nghe được tiếng thình thịch của trái tim thôi. “Cho ta…” Y vô thức thì thào, cố gắng ngước mặt lên, hé miệng muốn ngậm lấy môi Hoắc Lâm Phong.

Đột nhiên, Hoắc Lâm Phong khôi phục lại sức lực cũ, hôn thật, đè thật, giơ tay lên giữ cằm Dung Lạc Vân. “Tiểu Dung…” Hắn lại gọi một tiếng, lồng ngực phập phồng kịch liệt va chạm vào đối phương, sau đó dùng hơi thở thô bạo nói, “Đầu lưỡi.”

Cảm xúc của Dung Lạc Vân rất hỗn độn, vừa nghe thấy liền chậm rãi vươn lưỡi ra trong nỗi sợ hãi, bất thình lình, Hoắc Lâm Phong mút lấy lưỡi y, càn quấy y đến hoa cả mắt, cuối cùng y cũng mềm oặt thành một vũng nước.

Thời tiết này, nên là một vũng nước thu.

Vũng nước thu này lại không ngừng dấy lên những gợn sóng xuân.

Hoắc Lâm Phong chếnh choáng bế người ta lên, trao nhau những nụ hôn triền miên. Hắn dùng tư thế ôm này từ từ xoay người, nhích từng chút vào trong rồi ngã lên giường.

Đã không còn là xử nam chưa trải sự đời nữa, họ đã động tình, đã dính giường, cũng nên cởi áo tháo đai để lộ da thịt, rồi quấn quýt nhau một trận thật sảng khoái. Hoắc Lâm Phong khẽ mở mắt ra, vào những lúc thế này, Dung Lạc Vân luôn thẹn thùng, biểu cảm này là diễm lệ nhất.

Ai ngờ, đập vào mắt lại là hình ảnh Dung Lạc Vân nhíu mày, giống như đang chịu khổ vậy.

Hoắc Lâm Phong dừng lại, hỏi: “Có phải bắp đùi đau lắm không?”

Dung Lạc Vân giả vờ: “Không đau… Ta không đau.”

Càng như thế này lại càng ghẹo người, Hoắc Lâm Phong cố đè nén bản thân, lặng lẽ ngồi dậy: “Là ta lỗ mãng, suýt nữa để em chịu khổ rồi.”

Hắn vốn rất tỉnh táo, chỉ thơm một miếng thôi là đã mất đi chừng mực rồi, nơi này là quân doanh, bên ngoài là các tướng sĩ luôn nghe theo hiệu lệnh của hắn, dù tâm trí bị quấy nhiễu bởi sắc dục cũng không nên thực hiện ở nơi cẩu thả như trong trướng được.

Dung Lạc Vân nằm thẳng, trải hai tay ra, khóe miệng còn vương nước bọt vị quyến luyến. Lặng lẽ lau đi, đợi cơn mê loạn giảm bớt, y mới ngượng ngùng trở mình.

Hoắc Lâm Phong thấy Dung Lạc Vân gập eo thành hình cung, hắn sờ lên, vỗ vỗ, rồi kéo phẳng xiêm y bị gấp lại. Hồi nhỏ đi ngủ, các nha hoàn, bà vú đều hầu hạ như vậy, hắn nhớ lại mà học theo.

Vừa liếc mắt, thoáng thấy tay nải tán loạn, chỗ lồi chỗ lõm, rõ là không chỉ có mấy thứ này. Hoắc Lâm Phong duỗi tay ra với lấy, đầu tiên là lục ra được một cuộn tranh, kiểu dáng rất quen mắt, mở ra xem thì hóa ra là bức tranh treo trong phòng ngủ ở phủ tướng quân của hắn.

Hắn cố ý nói: “Tranh của phủ tướng quân ta, sao lại ở trong tay em?”

Dung Lạc Vân không lên tiếng, hồng đậu gửi tương tư, họa mi kể tình ý, nếu trong tay y không còn một bức họa, lẽ nào muốn y ngày ngày tưởng nhớ trong hư vô sao?

Hoắc Lâm Phong hỏi tiếp: “Vậy ngày nào em cũng ngắm nó à?”

Dung Lạc Vân bị hỏi tới bực mình, trả đũa lại: “Vậy bức còn lại đâu, ngày nào huynh cũng ngắm nó chứ?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Đương nhiên rồi, ngày nào ta cũng ngắm.”

Dung Lạc Vân hừ một tiếng, hết sức kiêu ngạo: “Lúc đánh trận dùng thuật phân thân à, huynh làm thế nào vậy?”

Đúng là làm khó người ta, khó đến nỗi Hoắc Lâm Phong không phản bác được, đành ngoan ngoãn thừa nhận: “Quả thật là thế, có lúc đánh một trận hết mấy ngày mấy đêm, chẳng còn cách nào.” Hắn đứng dậy đi tới án thư, vừa rời khỏi giường là Dung Lạc Vân lập tức xoay mặt lại, cứ sợ Hoắc Lâm Phong đi mất.

Trên án thư đặt một hộp sắt, Hoắc Lâm Phong mở ra, lấy cuộn tranh ở bên trong rồi quay về bên giường, hắn đặt hai bức tranh một chỗ, Lâm Phong, Lạc Vân, xứng đôi sum vầy.

Hắn nói: “Đánh tới tận Lam Hồ, đóng quân ở đó, không đem theo bức họa này.” Không phải là quên đem, mà là cố tình không đem, “Nếu gặp chuyện ở đó, hợp doanh bị thiêu cháy, bức họa cũng sẽ bị hủy, ta không nỡ.”

Dung Lạc Vân không màng chân đau, trở mình lăn tới, nhìn Hoắc Lâm Phong chăm chú, chính y vốn là người đã quen vào sinh ra tử lại chẳng thể nghe được những lời này, chỉ sợ nói gở.

“Đừng, đừng…” Y rất sợ, lời nói cũng không lưu loát, “Đừng hù dọa ta.”

Hoắc Lâm Phong bị bộ dạng rụt rè của Dung Lạc Vân chọc cười, giơ tay lên vuốt chóp mũi Dung Lạc Vân, nói: “Đoàn Hồn Cửu Mãng bị em giết mất hai tên, diễu võ dương oai như thế sao bây giờ lại nhát rồi?”

Dung Lạc Vân đúng là nhát thật, nhưng cũng rất thành thật: “Ta vốn chẳng hề lợi hại như thế, chỉ vì nghĩ đến mật hàm có liên quan đến tính mạng của huynh, nên mới chẳng sợ gì cả.”

Khi vì bản thân mình thì tiếc mạng, còn cầu sống một hơi thở, khi vì người mình yêu thì sống chết cũng chẳng thèm đếm xỉa. nhắc đến mật hàm, Dung Lạc Vân nói: “Trần Nhược Ngâm nhất định có lẽ sẽ liên hệ với bọn man tặc, chúng ta phải mau chóng dịch ra nội dung của mật hàm.”

Hoắc Lâm Phong gật đầu, làm thinh một lát, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được giải pháp: “Chỉ có thể hồi phủ, đưa mật hàm cho cha ta xem.” Để Dung Lạc Vân một mình trong quân doanh hắn không yên tâm, nơi này ăn ở cẩu thả, đến cả một bộ xiêm y mềm mại cũng không có.

Hắn cũng trở nên e dè, hỏi: “Theo ta quay về, rồi tìm một khách điếm trong thành, có được không?”

Dung Lạc Vân hỏi ngược lại: “Huynh không dám đưa ta về phủ sao?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Phải, nếu em gặp cha ta, ta sợ em làm hại ông ấy, cũng sợ em nhớ đến cái chết của cha mẹ, đau càng thêm đau.” Hắn nói hết ra không che giấu gì, chẳng có chút gì là giả dối, “Trung hiếu lưỡng nan, đã quanh quẩn trong lòng ta rất lâu rồi.”

Lúc trước hắn chủ động phơi bày thân thế của Dung Lạc Vân, thẳng thắn chân tướng năm đó, là hắn đã chọn “trung”. Dù sao thì cốt nhục tình thâm, Hoắc Chiêu là cha thân sinh của hắn, bây giờ hắn không thể không chọn “hiếu”.

Dung Lạc Vân túm tay nải tới, mở toang ra, cây sáo và cuốn “Nghiệt Kính” cùng rơi ra, y nhìn cây sáo, chỉ sợ một lúc nào đó Hoắc Lâm Phong sẽ bỏ mình lại lần nữa, y nói: “Ta không ở khách điếm đâu, ta muốn theo cùng huynh.”

Tầm mắt dời đến trang sách, đây là quà sinh thần cha y tặng cho y, cũng là

di vật duy nhất cha để lại. “Tạm thời…” Y cắn răng, cơn loạn lạc không thể thái bình trong một ngày, ngày nào Trần Nhược Ngâm còn có âm mưu thì ngày đó an nguy của Hoắc Lâm Phong vẫn sẽ không được bảo đảm, phong thư này đi có lẽ sẽ còn có phong thư thứ hai phong thư thứ ba, Hoắc Chiêu rất quan trọng.

Dung Lạc Vân nói: “Ta sẽ ngoan ngoãn mà, tạm thời không làm khó huynh đâu.”

Vừa nói xong, Hoắc Lâm Phong thô bạo ôm chầm lấy y, cảm kích nhiệt liệt, vui buồn pha tạp, dường như muốn siết y đến tắt thở. Y không cầm lòng được mà đáp lại, nhấp môi lên thùy tai Hoắc Lâm Phong ngắn ngủi như chim nhặt thức ăn, như mưa gõ song cửa.

Bọn họ thương lượng xong, thu dọn đồ đạc liền rời khỏi quân doanh quay về thành.

Đỗ Tranh cưỡi xe ngựa, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân ngồi trong buồng xe, sói con nghịch ngợm, cào nát tấm đệm bên dưới, sợi bông bay tán loạn. Vừa vào thành, Dung Lạc Vân đẩy cửa sổ ra ngó, tò mò quan sát khung cảnh bên ngoài.

Bỗng nhiên, có một quán ăn thoắt hiện lên, trên bức hoành ghi ba chữ “Trạc Sa Cư”.

Nhớ ban đầu, Hoắc Lâm Phong lấy tên giả là “Đỗ Trọng”, đến từ Trạc Sa đảo, hôm nay vậy mà thật sự được nhìn thấy rồi. Lại nghe thấy tiếng đàn tiếng hát, đi ngang qua một lầu các, thanh nga vịn lan can, trên lan can buộc một lá cờ đỏ tươi, trên đó thêu chữ triện “Tiểu Xuân Đài”.

Dung Lạc Vân khẽ ngửi, mùi son phấn ngọt ngấy, là thứ quen thuộc của chốn làng chơi. Y hỏi vu vơ: “Đỗ Tranh, ngươi từng đến Tiểu Xuân Đài chưa?”

Hoắc Lâm Phong nghe thế liền nhướng mày, đây là đang hỏi móc hắn mà. Đỗ Tranh chỉ lo cầm dây cương, không nghĩ kĩ đã đáp: “Chưa từng tới, thiếu gia không đi thì sao tôi có thể đi được?”

Dung Lạc Vân vừa nghe liền hỏi: “Thiếu gia trước giờ chưa từng tới à?”

Tên ngốc Đỗ Tranh nói: “Muốn đi cũng không đi được, nếu như bị Hầu gia hay đại thiếu gia biết thì nhất định sẽ làm hỏng gia phong, mang tội danh công tử vô dụng, không biết sẽ bị đánh bao nhiêu là quân trượng đâu.”

Dung Lạc Vân nói: “Vậy tức là thật ra cũng rất muốn đi phải không?”

Âm cuối nghẹn trong lòng bàn tay, Hoắc Lâm Phong từ phía sau vươn tới, dùng bàn tay to che hết nửa khuôn mặt Dung Lạc Vân. Tay còn lại lặng lẽ nhích xuống, nhéo một cái trên eo: “Chụp mũ bậy bạ, nếu em là quan, e là toàn xử ra án oan mất.”

Dung Lạc Vân ấp a ấp úng, mà đúng là ấp úng thật, vì chẳng có cách nào vùng ra được, ỷ rèm xe buông xuống, dẩu môi ủn vào lòng bàn tay Hoắc Lâm Phong, càng không biết xấu hổ mà thè lưỡi ra liếm.

Ẩm ướt và tê dại, vết chai sần mất đi tác dụng, sự thoải mái từ lòng bàn tay dần lan ra tứ chi. Hoắc Lâm Phong ở phía sau đâm sầm vào, mang theo ý cảnh cáo ra oai, đâm đến nỗi Dung Lạc Vân suýt nữa tông vào song cửa sổ.

Cho dù chưa tông vào thì cũng dán sát rạt vào rồi, gương mặt mịn màng kề sát ván gỗ chạm khắc lập tức hiện lên dấu vết nhàn nhạt. Hoắc Lâm Phong ở phía sau đè lên, ấn xuống, dịu dàng hơn nhiều khi chế ngự quân địch, mập mờ hơn cả khi bắt tặc.

Hắn thấp giọng nói: “Cánh cửa này khắc cây táo, cánh cửa còn lại khắc hoa sen, ngụ ý là sớm sinh quý tử.” Nói nói một hồi dường như là chạm vào lỗ tai Dung Lạc Vân, “Tiểu Dung, em lợi hại như vậy, sinh con cho ta được không?”

Dung Lạc Vân đỏ bừng mặt, ngoảnh đầu đi, hai chân cựa quậy rên rỉ ư ư kêu đau. Hoắc Lâm Phong không chịu nổi âm thanh này, mềm lòng ngay tức khắc, buông tay giải thoát cho đối phương.

“Tên khốn!” Dung Lạc Vân buông một câu, thở hổn hển, nhấc tay lên xoa dấu ấn trên má, gì mà cây táo hoa sen, đều là vớ vẩn cả, trên cửa sổ rõ ràng khắc hoa mai!

Lúc này xe đang chạy bỗng dừng lại, xuyên qua khe hở chạm khắc nhìn ra phủ đệ bên ngoài.

Định Bắc Hầu phủ, bọn họ tới nơi rồi.

Tim Dung Lạc Vân bỗng nhiên xoắn lại, gạt cơn tức giận lúc vui đùa sang một bên, y xoay mặt lại nhìn Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong cũng yên lặng đối mắt với y, ở trong khoang xe không tính là rộng rãi này, ánh sáng len lỏi qua những khe hoa văn chạm khắc, bên ngoài là tiếng thúc giục của Đỗ Tranh, trong không gian như thế này, họ nhất thời bừng tỉnh.

Bị vây chặt giữa trung và hiếu đâu chỉ có mình hắn, Dung Lạc Vân chẳng lẽ không phải ư?

Mối thù chí thân không thể báo, hổ thẹn với cha mẹ ở nơi chín suối, ân oán tình thù nhất định đã tổn thương em ấy rất nhiều. Hắn đọc được vấn đề nan giải trong mắt Dung Lạc Vân, mấp máy môi, trầm ổn nói: “Chúng ta vào đi.”

Hai chân Dung Lạc Vân có vết thương, nhịn đau nhảy xuống xe, ngước mắt nhìn lên, ở cổng hình như có rất nhiều người đang đứng tụ tập với nhau. Những người kia cũng nhìn thấy y, tò mò nghển cổ, đứng từ xa quan sát, châu đầu ghé tai rủ rỉ.

Từ khi khai chiến đến nay, Hoắc Lâm Phong chưa từng quay về nhà, đột nhiên xuất hiện, đám hạ nhân đều chạy ra ngoài tiếp đón. Đang hiếu kỳ vị công tử còn lại là ai thì Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân đã bước lên bậc thềm đi đến trước cổng, cùng nhau bước qua ngưỡng cửa.

“Chen chúc ở đây làm gì?” Hoắc Lâm Phong hiếm khi lại không vui thế này, “Giải tán về làm việc đi.”

Mọi người tản ra bốn phía, đám nha hoàn túm tụm nhau vừa đi vừa thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lén. Dung Lạc Vân cúi đầu nhìn xuống, tránh né mỗi một ánh mắt thăm dò, bước theo sau, giẫm lên từng phiến đá lát bằng phẳng.

Y không đếm xuể mình đã đi qua bao nhiêu thính đường, bao nhiêu mái hiên, khi đến một nơi, khóe mắt thoáng liếc thấy cây ngọc lan Hoắc Lâm Phong từng kể. Càng đi càng vào sâu, lại bước qua một cánh cửa, ông quản gia đứng bên trong gọi một tiếng “thiếu gia”.

Hoắc Lâm Phong xoay người lại nói: “Hay là… đến biệt uyển của ta trước đi.”

Dung Lạc Vân lắc đầu: “Ta muốn gặp cha huynh.”

Không trốn được nữa, sớm muộn gì cũng phải gặp, y cũng muốn xem Định Bắc Hầu Hoắc Chiêu rốt cuộc trông ra sao. Quản gia không biết nội tình, giơ tay dẫn đường: “Hôm nay trời trong, Hầu gia mới nãy đã luyện công ở nội viện.”

Hoắc Lâm Phong cũng chẳng còn cách nào khác, mím chặt môi, dẫn Dung Lạc Vân đi vào trong.

Tiến vào nội viện, trong sân lá vàng rụng đầy, đều là bị kiếm phong của Hoắc Chiêu càn quét, dưới bóng râm, trà tuyết châm mới vừa hãm xong đang tỏa hương thơm thanh mát, Hoắc Chiêu ngồi bên bàn đá, đang dùng tay không bóc một đĩa hồ đào.

Nghe tiếng chưa ngẩng đầu ông đã hỏi: “Về đây làm gì?”

Lời này thật lạnh lùng, trận chiến vẫn chưa đánh xong, quân địch vẫn chưa bị tiêu diệt, trong quy tắc của Định Bắc Hầu ông thì đáng lẽ ra Hoắc Lâm Phong vẫn phải cố thủ trong quân doanh.

Cách đó mười bước, Hoắc Lâm Phong đứng nghiêm nghị, trả lời: “Cướp được tình báo man tặc, cần phụ thân xem qua.”

Hoắc Chiêu lại bóc tiếp một quả nữa: “Cướp được từ đâu?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Phủ thừa tướng, trong tay Trần Nhược Ngâm.”

Vừa dứt lời, Hoắc Chiêu cuối cùng cũng có phản ứng, ông ngẩng đầu nhìn sang, gương mặt lạnh lùng như sắt thép toát ra vẻ uy nghiêm. Ánh mắt ông dừng trên người Hoắc Lâm Phong, hơi chau mày lại, chợt nhìn thấy hình như phía sau Hoắc Lâm Phong còn có một người nữa.

“Kia là ai?” Hoắc Chiêu hỏi.

Hai chân Hoắc Lâm Phong như đeo chì, nặng nề dời bước, Dung Lạc Vân lộ mặt, vô cùng điềm tĩnh, hai mắt cũng tĩnh lặng như nước. Rắc một tiếng, Hoắc Chiêu bóp nát quả hồ đào trong tay, đứng dậy, nhìn về phía họ bằng ánh mắt khó tin.

Mặt mày, vóc dáng, khí chất thoát tục kia, mỗi một điểm đều toát lên sự quen thuộc, đều như những cây búa tạ đấm thẳng vào thần kinh Hoắc Chiêu.

Mãi lâu sau, ông mới hỏi: “… Công tử là ai?”

Dung Lạc Vân nói: “Tôi họ Đường, đơn tự là Hành.”

Tác giả:

Nhật kí tâm tình của Tiểu Dung 6: Cha, mẹ, lần này không thể giết chết Trần Nhược Ngâm báo thù cho cha mẹ, lần sau con nhất định sẽ không tha cho ông ta. Bây giờ con đã tới Tái Bắc rồi, ở đây vừa lạnh vừa khô, cha mẹ sao ban đầu lại chạy trốn về đây cơ chứ. Còn nữa, con gặp Hoắc Chiêu rồi, nhưng mà… chân con đang bị đau, tạm thời tha cho ông ta!

Lí do hông hề giả trân chút xíu nào luôn á :)))




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện