Lúc này, Cố Bắc Từ bỗng nhiên cảm nhận được tầm mắt tràn ngập oán hận cùng ghen ghét, như có như không dừng ở phía sau cô.
Không cần quay đầu lại, cô cũng biết ánh mắt này thuộc về ai.
Hứa Vận Nhi, cho cô ghen ghét đến phát điên luôn!
Một khúc nhạc khiêu vũ kết thúc, Hoắc Tư Triệt còn không chịu buông Cố Bắc Từ ra, thẳng đến khi người thư ký Chiến Anh đến bên cạnh anh nói nhỏ vào tai, thì anh mới buông lỏng tay cô. Nhưng ánh mắt vẫn như cũ, không hề rời khỏi cô đến nửa giây.
“Anh yên tâm, đính hôn cũng xong rồi, em tuyệt đối sẽ không chạy!”
Cố Bắc Từ làm bộ muốn nhấc tay lên thề, nhưng trong đầu lập tức nhớ lại cảnh tượng sét đánh vào buổi sáng, liền thu tay lại.
Loading... Nhìn theo bóng lưng của đại ma vương Hoắc Tư Triệt lên tầng hai, trong lòng Cố Bắc Từ thầm đếm số.
Ba, hai, một!
“A Từ! Em không sao chứ?”
Một thanh âm ngọt lịm vang lên ở sau lưng cô. Quả nhiên, Hứa Vận Nhi luôn có thể ở trong ba giây mà nắm bắt được cơ hội cô ở một mình.
Cố Bắc Từ cong khóe môi, cười châm chọc, thời điểm cô xoay người lại, sắc mặt bình tĩnh nhìn Hứa Vận Nhi.
“Em có thể có chuyện gì?”
Hứa Vận Nhi nhìn chằm chằm Cố Bắc Từ, cảm thấy cô có chỗ nào đó không đúng. Cô ta có chút bất an bắt lấy tay của Cố Bắc Từ, ý đồ muốn chứng minh bọn họ rất thân thiết.
“Vừa rồi đều là chị không tốt, chị thật sự không thể nghĩ ra được cái cớ gì tốt để che giấu sự việc em đến trễ. Chị chỉ nghĩ lấy lý do chuẩn bị lễ vật để mà thoái thác, may mắn là em đều hóa giải được, em sẽ không trách chị chứ?”
Hứa Vận Nhi vội lôi khuôn mặt vô tội của mình ra, đôi mắt cực kỳ đơn thuần nhìn Cố Bắc Từ. Kiếp trước, mỗi khi Cố Bắc Từ cảm thấy có cái gì không đúng, chỉ cần Hứa Vận Nhi lộ ánh mắt như vậy ra, thid cô liền lựa chọn tin tưởng cô ta.
Trong lòng Cố Bắc Từ khẽ cười lạnh, ngại quá, đời này, chỉ số thông minh của bổn tiểu thư đạt max rồi.
“Em đương nhiên sẽ không trách chị, em còn muốn cảm ơn chị thật tốt!”
Cố Bắc Từ ý