Cố Bắc Từ còn chưa nói xong, đằng sau đột nhiên vang lên một giọng đàn ông trung niên giận dữ.
Cô lập tức xoay người lại, chỉ nhìn thấy một nhóm người đứng đông nghịt ở cửa, có Cố Thanh Nguyên, còn có ba mẹ của Hoắc Tư Triệt, ông cụ Hoắc và ông cụ Cố.
Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt phức tạp, bầu không khí này thật giống như là… bắt gian tại trận!
Tâm trí của Cố Bắc Từ nảy lên một nhịp! Được lắm Hứa Vận Nhi! Đây là sợ hôm nay không hại chết được cô, thủ đoạn một cái tiếp một cái!
“A Từ, hôm nay là ngày đính hôn trọng đại của con và Tư Triệt, sao con có thể…”
Tô Phù Dung đột nhiên lên giọng giả vờ kinh ngạc, chỉ mong sao tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy.
Bà ta cố tình xoay đổi tình thế, quả nhiên, sắc mặt của các trưởng bối đều sa sầm xuống.
“A Từ, nhân lúc các trưởng bối đều ở đây, chúng ta hãy thú nhận đi! Anh sẽ đưa em đi!”
Loading... Cố Bắc Từ đang nghĩ phải làm thế nào, Tưởng Ngọc Đường đột nhiên la to lên, mở hai tay lao về phía cô…
Vậy mà lại muốn ở trước mặt mọi người vu khống cô! Quá nham hiểm!
Trong góc hoa viên, Hứa Vận Nhi cuối cùng cũng nhếch miệng hài lòng.
Cố Bắc Từ, ở trước mặt tất cả mọi người bị Tưởng Ngọc Đường ôm trong ngực, đội lên đầu Hoắc Tư Triệt một chiếc mũ xanh lớn, lần này hình ảnh của cô trong mắt các trưởng bối chắc hẳn đã xấu không thể nào cứu vớt được nữa rồi nhỉ?
Bắt đầu từ hôm này, cô lấy gì để đấu với tôi?
Cô ta còn chưa đắc ý đủ, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua bên người, trong nháy mắt Hoắc Tư Triệt đã lao tới trước mặt Cố Bắc Từ.
“Làm sao có thể!”
Hứa Vận nhi theo bản năng bộc phát ra, lòng cô ta đang nảy lên cao, rồi lại như rơi xuống vực sâu.
Cố Bắc Từ tìm được một góc độ thích hợp, lúc chuẩn bị không giả vờ nữa, kɧօáϊ chí đá Tưởng Ngọc Đường một cú!
Lúc này, có một bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, lực đạo mạnh mẽ không dễ kháng cự lại, đập mạnh vào người cô.
Cô thuận theo lực đạo đó tại chỗ xoay nửa vòng, rơi vào một cái ôm cứng rắn rộng rãi, đối diện với đôi mắt sâu hun hút.
Hoắc Tư Triệt…
Lúc này tất cả mọi người và cảnh vật nhanh chóng bay đi, khung cảnh trở nên trống rỗng, thế giới này như chỉ còn anh.
Cố Bắc Từ trong lòng có muôn vàn lời nói, đột nhiên không biết nên nói lời nào mới tốt, cuối cùng cái miệng nhỏ nhắn lắp bắp, uỷ khuất mong chờ nhìn anh.
“Sao anh