Tám giờ sáng, chiếc xe Rolls Royce dừng trước cửa trường trung học quý tộc số hai S. Cửa xe vừa mở ra, Cố Bắc Từ lập tức không kịp đợi, hai chân cô nhanh chóng bước ra cửa, sau đó cô lại đột nhiên lại rút về.
Cười híp mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tư Triệt.
"Sao thế?"
Hoắc Tư Triệt lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt thoáng qua chút khó hiểu.
"Đưa điện thoại của anh cho em."
Cố Bắc Từ chìa tay về phía Hoắc Tư Triệt, Hoắc Tư Triệt theo lời cô đem điện thoại di động đưa tới.
Cô nhận lấy điện thoại di động, phát hiện điện thoại di động có mật mã, cô thử nhập vào ngày sinh nhật của mình, quả nhiên màn hình đã được mở.
"Lát nữa em cũng đổi mật mã sang ngày sinh nhật của anh đi."
Cố Bắc Từ sửng sốt một chút, sau đó vừa nói lảm nhảm, vừa bấm dãy số điện thoại mới của mình, không biết xấu hổ mà chú thích là "Siêu tuyệt khả ái tâm can bảo bối tiểu Cửu", rồi mới trả lại cho Hoắc Tư Triệt.
"Em sẽ đem số điện thoại của mình để ở vị trí người liên lạc đầu tiên, sau này có xảy ra chuyện gì, anh cứ trực tiếp hỏi em là được."
Chiến Anh ngồi phía trước lái xe nghe được câu này, trong nháy mắt hoài nghi mình có phải nghe nhầm rồi không?
Trước kia ông chủ muốn biết số điện thoại của cô còn không biết phí bao nhiêu thời gian, cuối cùng còn bị cô cho vào danh sách đen, bây giờ. . . Đây rốt cuộc là tình huống gì?
"Vậy em đi học nha ~ bái bai!"
Cố Bắc Từ xua tay một cái, xoay người rời đi, nhưng vừa mới bước được mấy bước, cô đột nhiên làm một quyết định, xoay người vọt vào bên trong xe.
"A, đúng rồi! Em vô tình đánh rơi đồ!"
Thiếu nữ giảo hoạt cười một tiếng, đại ma vương còn chưa phản ứng kịp thì trong nháy mắt, cô đột nhiên sáp đến gần anh, ở trêи gương mặt tuấn mỹ vô song của anh chạm nhẹ một cái.
"Lần này là em đi thật ~ buổi tối nhớ tới đón em đó."
Không đợi Hoắc Tư Triệt kịp phản ứng, Cố Bắc Từ liền quay người bỏ chạy, ôm lấy trái tim của mình đang nhảy cuồng loạn, nhanh như làn khói.
Thật là quá kϊƈɦ thích!
Chiến Anh ngồi phía trước cũng nhìn ngây người, miệng mở to có thể nuốt được nắm đấm của một người!
Anh ta mới vừa rồi là xảy ra ảo giác sao? Ông chủ lại bị. . . cưỡng hôn?
"Ông. . ."
Anh ta chợt lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu quan tâm ông chủ, nhưng bỗng nhiên thấy nụ cười chưa kịp biến mất trêи gương mặt của anh.
Trong phút chốc, làm cho trời đất như mất đi màu sắc, sông băng ba mươi ngàn dặm cũng tan chảy, nắng ấm chiếu lên mặt đất, cây trà mi cũng nở hoa.
Ngay cả