Cố Bắc Từ ngã lên ghế salon kϊƈɦ động lăn lộn khắp nơi, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, nhân gian thật hạnh phúc!
Hoắc Tư Triệt hơi nghiêng người đánh giá Cố Bắc Từ, cô lại không chút nào đề phòng dựa vào bên cạnh anh, trong mắt lộ ra vô hạn sức sống cùng sinh lực.
Cảnh tượng trước mắt như vậy rất không chân thật, giống như là anh đang ở trong mơ mà tưởng tượng, làm cho lòng người bất an.
Cố Bắc Từ nhắm mắt lại, vừa vặn chiếc áo khoác âu phục rơi vào trêи người cô, giọng nói trầm ổn dễ nghe của anh vang lên bên tai cô.
"Ngủ một lát đi."
"Hết ăn rồi ngủ, vậy nếu em mập thành heo thì làm thế nào?"
Cố Bắc Từ đột nhiên nháy mắt nhìn chằm chằm vào anh, muốn nghe xem anh sẽ nói ra câu trả lời như thế nào?
"Anh có đủ khả năng nuôi!"
Anh nhẹ nhàng câu môi, nhưng nụ cười này lại ngắn giống như sao băng rơi trong đêm, chỉ một cái chớp mắt đã làm cho người ta cả đời khó quên.
Cố Bắc Từ sững sờ nhìn Hoắc Tư Triệt, bầu không khí ấm áp. Sắc mặt người đàn ông nhu hòa, anh chìa tay ra nhưng khi sắp chạm vào cô, thì giống như