Thư Tình càng nghĩ càng thấy có khả năng, không hỏi thêm gì nữa.
Hoắc Vân Thành vuốt mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, ngay sau đó lại ra vẻ lạnh nhạt hờ hững: “Không có chuyện gì, tôi gặp ác mộng.”
“Tới rồi, xuống xe đi.” Thư Tình mở cửa xe.
Advertisement
Hoắc Tư Thành chỉ vào cái chân bị Thư Tình đá, cười gian: “Em đỡ tôi đi.”
Thư Tình không nói nên lời: “...”
“Này là do em đá mà.” Hoắc Vân Thành nhướng mày, điệu bộ như đây là điều hiển nhiên.
“Thôi được…” Thư Tình cam chịu đỡ Hoắc Vân Thành xuống xe.
Khóa xe xong xuôi, Thư Tình dìu Hoắc Vân Thành đi vào thang máy.
Hai người dán sát vào nhau, trọng lượng cơ thể Hoắc Vân Thành gần như dồn hết lên người cô, mới đi có một lúc mà Thư Tình đã mệt bở hơi tai.
Chật vật mãi mới đến được cửa căn hộ, cửa khóa.
Thư tình ngước mắt nhìn Hoắc Vân Thành: “Chìa khóa đâu?”
Hoắc Vân Thành chỉ chỉ vào túi quần của mình: “Tự mình lấy đi.”
“Anh không tự lấy được hả?” Thư Tình trợn mắt nhìn anh, ôm anh như thế này đã rất mệt mỏi rồi có biết không? Hơi sức đâu nữa mà lấy chìa khóa?
Hoắc Vân Thành quơ quơ bàn tay phải bị thương của mình, lại là nụ cười gian đó: “Tôi bị thương như này là vì cứu em đó!”
Hứ!
Anh đang cố tình gây sự với cô đúng không?
Thư Tình chỉ có thể một tay đỡ Hoắc Vận Thành,