Hoắc Thiến còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Vân Thành mất kiên nhẫn ngắt ngang, "Được rồi Hoắc Thiến, chắc không phải em cho rằng anh bị mù đó chứ?"
"Anh họ, anh?" Hoắc Thiến giật mình ngây ra một lúc.
"Chuyện vừa rồi anh thấy hết rồi, Thư Tình căn bản không hề động vào em." Hoắc Vân Thành nhíu mày nói.
Advertisement
Thật ra anh cũng không nhìn thấy gì, nhưng trực giác nói với anh, Thư Tình không phải người như vậy.
Ngược lại là Hoắc Thiến, mấy năm nay đi theo mẹ anh, học được cách bày mưu tính kế, hãm hại người khác.
"Em...!Anh họ, không phải như vậy..." Hoắc Thiến không ngờ Hoắc Vân Thành lại nói như vậy, ở góc độ của anh ban nãy, rõ ràng anh không thể nhìn thấy gì cả!
Hoắc Vân Thành không do dự ngắt lời Hoắc Thiến, trầm giọng nói, "Đừng hao tổn tâm trí ở chỗ này, chú ý đến việc học hơn đi, biết chưa?"
Thấy vẻ mặt không dám tin của Hoắc Thiến, Thư Tình lặng lẽ tặng Hoắc Vân Thành ba mươi hai like trong lòng, lạnh nhạt nói, "Được rồi, nếu chân tướng đã rõ, vậy tôi phải đi làm đây."
Nói xong, Thư Tình liền xoay người bước ra cửa.
Hoắc Thiến nhìn bóng lưng Thư Tình đi xa, rất không cam lòng, "Anh họ, anh biết rõ dì không thích cô ta, sao lại..."
"Ông nội thích là được." Hoắc Vân Thành lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoắc Thiến một cái, "Anh hy vọng hôm nay là lần cuối, sau này đừng gây rắc rối cho Thư Tình nữa, đã hiểu chưa?"
"Chỉ bởi vì ông nội thôi sao?" Hoắc Thiến bỗng ngẩng đầu nhìn Hoắc Vân Thành, hỏi anh, "Vậy anh họ thì sao? Anh có thích cô ta không?"
"Không liên quan đến em." Hoắc Vân Thành hơi nheo mắt, lạnh lùng nói.
Bộ dạng lạnh