“Thư Tình.” Thẩm Tuấn Ngôn đứng dậy, đón tiếp Thư Tình.
Cô gái trước mặt, khoác lên người chiếc đầm liền màu trắng, đường nét cắt may vừa vặn tôn lên dáng người hoàn hảo của cô, gương mặt tinh xảo mang theo vài phần giỏi giang, tự nhiên hào phóng lại không mất đi vẻ xinh xắn yêu kiều.
Advertisement
Vẫn là dáng vẻ khiến anh ta động lòng khắc sâu trong ký ức của anh ta.
“Xin chào, Thẩm Tuấn Ngôn.” Thư Tình bước qua, mỉm cười: “Xin lỗi, tôi đến muộn”
“Không, là tôi đến sớm.” Ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Tuấn Ngôn rơi trên gương mặt Thư Tình, mang theo tình yêu sâu đậm.
Anh ta phong độ ga lăng kéo ghế giúp Thư Tình: “Tôi đã gọi giúp em mocca mà em thích uống, có được không?”
Thư Tình ngồi xuống, khẽ cúi đầu nhấp một ngụm cà phê: “Cám ơn anh.”
“Mấy tháng không gặp, em vẫn xinh đẹp quyến rũ như vậy.” Đối diện với cô gái mình yêu, Thẩm Tuấn Ngôn khen ngợi không chút keo kiệt.
Ngay cả động tác nhỏ khi cô uống cà phê, cũng khiến anh ta động lòng đến thế.
Thư Tình hơi xấu hổ, đổi chủ đề: “Sao anh lại đột ngột trở về vậy? Nếu tôi nhớ không lầm, anh đã ký với Hollywood nửa năm.”
“Tôi hủy hợp đồng rồi.” Thẩm Tuấn Ngôn nhún vai.
“Cái gì?!” Thư Tình rất kinh ngạc: “Đến Hollywood, trở thành ngôi sao điện ảnh hàng đầu thế giới, chẳng phải là ước mơ của anh sao? Tại sao lại đột ngột từ bỏ ?”
“So với tình yêu, ước mơ có đáng là gì?” Ánh mắt của Thẩm Tuấn Ngôn, lóe lên vẻ u buồn: “Thư Tình, tôi không tin em sẽ thích Hoắc Vân Thành.
Em cố ý có đúng không? Muốn tôi biết khó mà lui?”
“Thẩm Tuấn Ngôn, anh có thể đừng làm việc theo tình cảm được không?” Thư Tình