Cô ta chật vật bò dậy từ dưới đất: “Đêm qua anh uống say, luôn miệng gọi em là Đường Đường, nói rằng anh yêu em, anh nói người con gái duy nhất anh yêu là em.
Anh hôn em, chúng ta còn…Lẽ nào anh đều đã quên rồi hay sao?”
Sắc mặt Hoắc Vân Thành càng thêm khó coi, anh mắt nhìn Từ Uyển Nhi lạnh băng hờ hững.
Tối qua anh thực sự coi người phụ nữ này là Đường Đường rồi làm những việc gì kia sao?
Không có.
Advertisement
Hoắc Vân Thành có thể khẳng định, anh căn bản không chạm vào Từ Uyển Nhi.
“Từ Uyển Nhi, cô mắc chứng hoang tưởng hả?” Hoắc Vân Thành đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Từ Uyển Nhi, mặt không đổi sắc nói: “Có bệnh phải trị, đừng ở đây làm khùng làm điên.
”
“Anh nói gì cơ? Em làm khùng làm điên?” Từ Uyển Nhi uất ức cánh cánh môi, dơ tay kéo Hoắc Vân Thành đang muốn đi ra khỏi cửa: “Tối hôm qua anh ở chung với em cả đêm, trai đơn gái chiếc, anh làm vậy với em anh phải chịu trách nhiệm!”
“Buông.
” Hoắc Vân Thành lạnh lùng nói.
”
Từ Uyển Nhi càng giữ chặt hơn.
Đáy mắt Hoắc vân Thành tràn đầy chán ghét, không chút lưu tình giật tay ra khỏi Từ Uyển Nhi.
Anh theo thói quen sờ điện thoại trong túi, lấy ra nhìn một chút.
Điện thoại tắt nguồn.
Ngón tay thon dài của Hoắc Vân Thành nhấn nút nguồn, điện thoại sáng lên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
“Hoắc tổng, hôm nay quay ngoại cảnh quảng cáo ở Hồ Tình Nhân, sắp đến giờ xuất phát rồi, anh có đi không?”
“Hoắc tổng, điện thoại anh tắt máy không liên lạc được, chúng tôi đi trước.
”
Đây đều là tin nhắn Lâm Nham Phong gửi cho anh.
Hoắc Vân Thành giơ tay lên nhìn liếc qua đồng hồ trên cổ tay, đã gần trưa rồi.
Vốn dĩ hôm nay anh định cùng Thư Tình đi Hồ Tình Nhân, giám sát tiến độ quay chụp quảng cáo của hạng mục “Băng và Lửa”.
Nhưng bây giờ…
Hoắc Vân Thành hơi ảo não, sao tối qua anh lại uống say chứ?
Đúng lúc này chuông điện thoại của Hoắc Vân Thành vang lên, là Lâm Nham Phong gọi tới.
Nhận cuộc gọi, Hoắc Vân Thành trầm giọng hỏi: “Có