“Thư Tình, cô là hung thủ giết người!” Một người phụ nữ trung niên với mái tóc hoa râm, nắm chặt áo của Thư Tình, lớn tiếng hét: “Mọi người mau đến đây xem, cô ta chính là hung thủ giết người!”
Thư Tình cau mày, đẩy người phụ nữ trung niên ra, lạnh lùng lên tiếng: “Thím à, thím là ai vậy?”
Advertisement
“Cô không biết tôi là ai? Là cô đã hại con gái tôi!” Người phụ nữ trung niên loạng choạng, lại nhào về phía Thư Tình, vành mắt đỏ bừng, kêu rên:
“Cô là người phụ nữ lòng dạ độc ác, đẩy con gái tôi xuống hồ tình nhân, đáng thương cho con gái tôi mới 25 tuổi, trẻ trung như thế…bây giờ nằm ở bệnh viện hôn mê chưa tỉnh, cũng không biết còn tỉnh lại được không…”
À, thì ra là mẹ của Hạ Tinh Tinh.
Thư Tình bừng tỉnh hiểu ra, thì ra mấy người này là người thân bạn bè của Hạ Tinh Tinh, đến gây phiền phức cho cô.
“Thím à, con gái thím chưa chết, thím lại khóc tang như quỷ la sói gào như vậy?” Thư Tình khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống bà ta.
Con gái mình hôn mê trong bệnh viện, bà ta không ở bệnh viện chăm sóc con gái, ngược lại chạy đến Hoắc thị cãi nhau, thật sự rất thú vị.
“Cô, cô dám nguyền rủa con gái tôi?!” Hạ Xuân Phong mẹ của Hạ Tinh Tinh giơ tay phải lên, muốn hung hăng tát lên mặt Thư Tình: “Thư Tình, đồ đê tiện không biết xấu hổ, đánh chết hung thủ giết người lòng dạ rắn rết như cô!”
“Bà bị điên à.
” Thư Tình nhìn Hạ Xuân Phong như nhìn kẻ ngốc, nắm lấy bàn tay đang hạ xuống của bà ta, dùng sức đẩy ra.
Hạ Xuân Phong ngã xuống, dứt khoát ngồi phịch xuống đất, lớn tiếng ồn ào: “Mọi người mau đến đây xem, hung thủ giết người lại muốn hành hung giết người nữa! Mọi người nhìn rõ mặt cô ta, đừng bị hung thủ giết người này mê hoặc!”
Mấy người cùng một phe với Hạ Xuân Phong, cũng lớn tiếng mắng mỏ Thư Tình, thậm chí còn