Trong màn đêm tĩnh mịch, Thư Tình đang nằm trên sô pha, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, trên đó có đủ loại người đang mắng chửi cô.
Hơn nữa, còn có người tuyên bố muốn Thư Tình đền mạng.
Tất cả mọi người đều mong chờ buổi phát sóng trực tiếp vào ngày mai, chờ xem Hạ Tinh Tinh vạch trần bộ mặt thật của người phụ nữ tâm địa rắn rết Thư Tình.
Thư Tình nhếch khóe môi, ngày mai? Cô ngược lại rất mong chờ đó.
Advertisement
Đúng lúc này, điện thoại di động của Thư Tình vang lên một bản nhạc chuông vui tai.
Cô nhìn xuống và thấy là Anthony đang gọi.
“Chị Ada, em đã tìm thấy thông tin chị muốn em tìm rồi, đã gửi đến hộp thư của chị.” Anthony nói ở đầu dây bên kia.
Thư Tình hài lòng gật đầu, khóe miệng hơi cong lên, "Tốt lắm."
“Người đó, Hạ Tinh Tinh dám động thủ trên đầu thái tuế, đúng là chán sống rồi.” Anthony cười lạnh một tiếng, “Chị Ada, đừng tha cho bọn họ!”
“Thế nào, trông chị giống người biết mềm lòng sao?” Thư Tình giọng nói đều đều, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ớn lạnh.
Anthony cố tình khoa trương kêu lên, "Chị Ada mà ra tay, dễ như trở bàn tay!"
Thư Tình cười khẽ một tiếng, "Chỉ giỏi nịnh."
Cúp điện thoại, Thư Tình đang định mở e-mail đọc thông tin Anthony gửi cho cô, thì nghe thấy giọng nói trong trẻo vang lên từ ngoài cửa, "Em đang gọi cho ai vậy?"
Thư Tình ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Vân Thành đang dựa vào khung cửa, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Thư Tình giật mình, cô nhớ rõ ràng lúc nãy cô đóng cửa rồi mà?
Không biết cuộc điện thoại vừa rồi...!Anh đã nghe được bao nhiêu?
Hình như cô chưa nói cái gì không nên nói thì phải.
Thư Tình ngồi thẳng người, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh lại vào được đây, tôi nhớ tôi đóng cửa rồi mà."
Hoắc Vân Thành bước vào trong phòng, khóe môi tự nhiên nhếch lên, "Đây là nhà của tôi."
Thư Tình cứng họng, "Được..."