Thư Tình ra khỏi văn phòng, vừa mới ngồi vào chỗ thì thấy Bạch Tiêu Tiêu hùng hổ tiến tới.
“Thư Tình, không ngờ cô lại đi ăn cắp bản thiết kế của người khác?” Bạch Tiêu Tiểu vừa thấy mặt đã bắt đầu chỉ trích cô.
Thư Tình hờ hững liếc cô ta, lạnh lùng hỏi: “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi sao chép?”
Advertisement
Bạch Tiêu Tiêu đập một quyển tạp chí lên mặt bàn, to giọng chất vấn: “Cô nhìn đi, mẫu “Băng và Lửa” kia của cô y hệt thiết kế của Marilyne kìa.”
Thư Tình liếc mặt nhìn thoáng qua tạp chí, nội dung tin tức không khác gì những thứ cô vừa xem trên điện thoại.
Thư Tình nhếch mép, bình tĩnh đáp lời: “Tôi không có ăn cắp.”
“Sự thật rõ rành rành ngay trước mắt rồi mà cô còn muốn chối hả? Cô có biết hành vi này của cô sẽ ảnh hưởng như thế nào đến công ty hay không?” Bạch Tiêu Tiêu cao giọng, ước gì mọi người xung quanh đều biết đến hành vi ăn cắp của Thư Tình.
Thân là Trưởng bộ phận thiết kế, những mẫu thiết kế trước đây của Bạch Tiêu Tiêu bị Thư Tình chỉ trích thậm tệ trước mặt Hoắc Vân Thành, khiến cho cô ta vô cùng nhục nhã.
Thậm chí Thư Tình còn trực tiếp bỏ qua tác phẩm thiết kế của bọn họ, ngay trước mặt Bruce vẽ một bản thiết kế “Băng và Lửa” mới, phô trương thanh thế với Hoắc Vân Thành và Bruce.
Cô ta biết ngay mà, cái đồ tay mơ như Thư Tình làm sao mà biết gì về thiết kế trang sức được, hóa ra là sao chép bản thiết kế của Marilyne!
“Theo như tôi thấy, công ty có gặp phải rắc rối gì không thì tôi không chắc, nhưng cô thì có đấy.” Nghe Bạch Tiêu Tiêu liên tục lải nhải cô đạo nhái người khác, Thư Tình cười châm chọc.
Bạch Tiêu Tiêu ngẩn ra: “Tôi thì sao?”
Thư Tình bình thản nói: “Thân là Trưởng bộ phận thiết kế mà cô ngay cả cái nào là bản gốc, cái nào là đạo nhái cũng không phân