Anh đặt nó lên bàn, trầm giọng nói: “Cơm tối của em.”
Cơm tối?
Advertisement
Thư Tình lúc này mới chợt nhớ ra cô còn chưa ăn cơm.
Nhưng mà, sao Hoắc Vân Thành lại biết được? Còn tự mình mang cơm đến đây cho cô?
“Mở ra xem thử đi.” Hoắc Vân Thành cong môi cười, trong giọng nói chứa sự dịu dàng hiếm thấy.
Thư Tình nghi hoặc mở bình thủy ra, ngay lập tức hương thơm thức ăn từ bên trong ập vào mặt cô, toàn bộ đều là những món mà cô yêu thích.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.
Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Ở đâu ra thế?” Thư Tình hít mũi, vừa rồi tập trung làm việc quá mức quên cả ăn tối, mới ngửi thấy mùi hương mà bụng cô đã réo lên.
Hoắc Vân Thành cong cong khóe môi cười nhếch mép: “Tôi làm.”
Anh biết ngay Thư Tình một khi lao đầu vào làm việc là sẽ quên hết mọi thứ mà, vì thế sau khi tan làm anh liền về nhà tự mình làm bữa tối mang đến công ty cho Thư Tình.
Một dòng nước ấm dịu dàng chảy qua tim, Thư Tình cười nói: “Cảm ơn!”
“Nếm thử xem có thích không.” Hoắc Vân Thành ngồi vào bên cạnh Thư Tình, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô, khóe môi lại nở nụ cười ấm áp.
“Ngon lắm.” Thư Tình gật gù, không ngại tán dương.
Đúng lúc này, điện thoại