Bạch Lộc Dư không thể lấp liếm cho qua nên suýt nữa bị sặc khói thuốc, bèn ho khẽ vài tiếng, liếc mắt nhìn Dụ Lâm Hải, hai người lộ ra ánh mắt khỏi cần nói cũng tự hiểu.
Nam Mẫn lạnh lùng nhìn hai người mắt la mày liếm, rốt cuộc họ định làm trò mèo gì đây?
“Đừng nói chuyện ở đây nữa, kiếm chỗ nào ăn gì đây, cho mọi người đỡ hoảng sợ”.
Advertisement
Bạch Lộc Dư giơ tay choàng qua cổ Nam Mẫn, làm nũng với cô: “Anh đây vừa mới ăn cơm được nửa chừng đã nghe nói cô em gặp nguy hiểm lập tức quăng đũa chạy tới đây đấy, sao hả, cảm động lắm đúng không?”
Nam Mẫn không hề bị anh ta mê hoặc, mặt mũi vẫn đanh lại: “Tại sao anh lại ăn cơm với Dụ Lâm Hải?”
“...!Em là cái máy nhắc lại đấy à?”, cậu bảy nhà họ Bạch phát điên tại chỗ.
Hạ Thâm và Thư Anh không đi ăn cơm cùng họ, hai người tiến thẳng tới bệnh viện thăm Tư Đạc.
Tình cảm qua lại giữa họ và Tư Đạc không tệ, anh ta xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không tỏ thái độ bàng quan, ngoại trừ lo lắng cho sức khỏe của Tư Đạc, điều khiến họ càng không yên tâm chính là tâm lí của anh ta.
Trước khi rời đi Hạ Thâm còn nghiêm mặt dặn dò Bạch Lộc Dư, kêu anh ta nhất định phải nhìn chằm chằm CCTV của khách sạn, người cũng phải trông coi cho tốt, đừng để những lời đàm tiếu truyền ra ngoài cho đến khi sự việc được sáng tỏ.
Nam Mẫn thì gửi những bức ảnh của Vương đại lão cho Hạ Thâm: “Anh ba, nếu anh cần giúp đỡ gì thì cứ nói với em”.
Hạ Thâm gật đầu đáp: “Anh sẽ xử lý chuyện này, em không cần quan tâm tới”.
Bạch Lộc Dư chen miệng: “Làm kiểm tra toàn diện cho Tư Đạc đi, chi phí khám bệnh và