Trộm nhẫn kim cương? Cái quái gì vậy?
Thư Tình nhíu mày, nhìn Từ Uyển Nhi, "Nhẫn kim cương gì?"
Advertisement
Mấy người bạn của Từ Uyển Nhi cũng vây đến, đều chỉ trích Thư Tình:
"Đúng là không nhìn ra, vị hôn thê của Hoắc tổng vậy mà lại là một kẻ trộm."
"Vị hôn thê gì chứ? Bất quá chỉ là một con nhóc quê mùa đến từ nông thôn mà thôi, chỉ sợ cả đời này cũng chưa thấy chiếc nhẫn kim cương trân quý như vậy bao giờ, tự mình không mua nổi chỉ có thể đi trộm."
"Uyển Nhi, đừng khách khí với cô ta, trực tiếp báo cảnh sát đi!"
Thư Tình hiểu rõ, mấy người này muốn vu oan cô trộm đồ của bọn họ.
Cô nhìn lướt qua tay Từ Uyển Nhi, chiếc nhẫn kim cương lúc nãy quả nhiên đã biến mất.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Nghe thấy động tĩnh, Từ lão gia tử cũng chống gậy đi tới.
"Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu." Từ Uyển Nhi ủy khuất khoác tay Từ lão gia tử, lại phẫn nộ trừng mắt nhìn Thư Tình, "Thư Tình trộm mất chiếc nhẫn kim cương ông tặng cháu rồi."
Từ lão gia tử vỗ vai Từ Uyển Nhi trấn an, lại híp mắt nhìn Thư Tình, "Thư tiểu thư, cô lấy trộm nhẫn kim cương của Uyển Nhi?"
Thư Tình bình tĩnh cười, "Không có."
Từ lão gia tử nhíu mày, "Chỉ có một cái nhẫn kim cương thì cũng không có gì to tát, nhưng đây là chiếc nhẫn Uyển Nhi thích nhất, nếu Thư tiểu thư cũng thích, hôm nào tôi tặng cô một cái còn đẹp hơn, bây giờ mong cô trả lại nhẫn cho Uyển Nhi."
Thư Tình