Lý Nhị Ngưu gỡ bỏ mấy tấm sắt buộc trên người mình ra, vứt xuống đất, liên tục phát ra tiếng động mạnh! “Bùm!” Lý Nhị Ngưu gỡ bỏ những vật trên người ném xuống đất, thế mà phát ra tiếng động lớn như vậy! Không ngờ áo của Lý Nhị Ngưu lại khiến cho nền xi măng cạnh đó vỡ thành từng mảnh.
Chung Vô Thất chưa bao giờ thấy người nào có thế đeo trên người nhiều vật năng như vậy, mà lại có thể chạy như băng, thậm chí còn đấu với đại tông sư như ông! Ông ta không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu khoác trên người bộ cánh nặng bao nhiêu vây?” “Không đáng bao nhiêu, bốn trăm cân thôi, vẫn còn kém một trăm cân so với mục tiêu mà đại ca đặt ra cho tôi”.
“Cái gì?” Cho dù là đại tông sư như Chung Vô Thất, cũng phải giật mình khi nghe thấy lời này của Lý Nhị Ngưu.
Lúc này, Dương Thiện Tề chống cây côn sắt trong tay xuống nền xi măng.
Lúc anh ta thả tay ra, vậy mà cây côn sắt đứng thẳng tắp.
Trên nền xi măng, đã xuất hiện một cái hố! Anh ta thở một hơi dài, đột ngột lên tiếng! “Tiến lên!” Vừa nói dứt lới, vị trí của ba người Lý Nhị Ngưu không ngừng thay đổi.
Họ đã sử dụng trận pháp “Thiện Địa Nhân” mà Lý Phong dạy! “Bụp!” “Bụp!” “Bụp!” Chạy bộ trên không trung! Đấm không ngừng! Đường đường là một đại tông sư lại bị đám người Lý Nhị Ngưu mới đạt được cấp độ tông sư,