Đáng sợ hơn là với thực lực của ông ta cũng không biết được thực lực của Lý Phong mạnh đến nhường nào.
Ông ta chỉ biết nếu Lý Phong muốn ông chết.
Chỉ cần búng tay cái là xong.
Chẳng đến một giây.
Lý Phong lại bước lên một bước.
"Rắc!" Xương cốt Chung Vô Thất kêu lên.
Hai tay ông ta chống trên đất.
Khổ cực đỡ lấy cơ thể nặng nề của mình.
Mồ hôi ông ta tuôn như mưa.
Ông ta run rẩy.
Không chỉ cơ thể run rẩy.
Mà trái tim cũng run theo.
"Lão già, có biết vì sao tôi gọi ông đến đây không?" Lý Phong tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì đối với bốn con chó già ở phía Bắc thì ông chính là khúc xương ngon nhất." “Ông ở đâu thì chúng ở đó”.
Chung Vô Thất bị câu nói của Lý Phong dọa đến sởn tóc gáy.
Cậu ta dám lấy một chọi bốn, một mình đánh với bốn đại tông sư.
Trời ạ, cậu ta điên rồi à? Hay cậu ta đã trên cơ đại tông sư rồi? Lúc này có một chiếc ô tô đen lái đến.
Cam Hưng Bá bước xuống buồn bực nói: "Đại ca, đám nhãi con ở phía Bắc đã đến Đông Hải chi viện rồi".
"Em làm theo lời anh giết hết lũ chúng nó rồi".
Vùng đất cấm Đông Hải.
Đến giờ Chung Vô Thất mới hiểu tại sao Đông Hải là vùng đất cấm.
Không hẳn vì Lý Phong có thực lực mạnh mẽ.
Mà vì đàn em của hắn đều là một bầy sói.
Bầy sói này không chỉ cực kì hung ác mà còn rất kỉ luật.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Phong - một mãnh thú từ thời xa xưa, bọn chúng đã biến Đông Hải thành vùng đất cấm.
Đông Hải là chiến trường của bọn chúng, kẻ nào đến kẻ đấy chết.
Chung Vô Thất vội nói: "Ngay từ đầu cậu đã đoán được rồi?" "Cậu biết bốn gia tộc lớn ở phương Bắc bắt tay nhau lấy cớ tiêu diệt Đông Hải là để dọn sạch thế giới ngầm của Thành Hải".
"Cậu muốn lợi dụng bọn họ dọn sạch thế giới ngầm ở Thành Hải rồi cướp về làm chủ?" Lý Phong dửng dưng nói: "Qua đêm nay Thành Hải sẽ bắt đầu một cuộc sống mới nhưng tôi không phải người quản lí nó".
"Vậy là ai? Chẳng lẽ còn có người đứng sau cậu?" Chung Vô Thất vừa nói xong thì Liễu Bạch từ xa đi tới.
Anh ấy lễ phép đưa cho Lý Phong một quả quýt.
"Đại ca quả quýt này chín cây đấy, ngọt lắm".
Lý Phong vừa bóc quýt vừa dửng dưng nói với Chung Vô Thất: "À, cậu ấy sẽ là người quản lý Thành Hải".
Chung Vô Thất câm nín! Ông ta thấy cái cậu Liễu Bạch bên cạnh Lý Phong cũng chỉ là một người bình thường.
Cậu ta cũng chẳng có khí chất kiêu hùng dũng mãnh.
Cùng lắm thì được coi là người làm ăn.
"Cậu định làm gì? Đến cùng thì cậu định làm gì chứ?" Không hiểu! Không nghĩ ra! Chung Vô Thất không hiểu nổi rốt cuộc thì Lý Phong định làm gì.
Mà lúc này Lý Phong đang nhìn về phía Bắc.
Anh hờ hững nói.
"Tôi muốn trên đời này không còn gia tộc quyền thế nữa".
Ầm! Chung Vô Thất cảm thấy đầu mình như có trận động đất.
Thử hỏi trên đời này có ai dám nói thế? Vậy mà thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh như Lý Phong dám nói như vậy.
Ánh mắt Chung Vô Thất sáng rực, nhìn chằm chằm Lý Phong: "Cậu là ai?" "Rốt cuộc cậu là ai?" "Gia tộc sau lưng cậu ở phương Bắc, phương Nam hay ở nước ngoài?" "Tôi là tôi, không cần gia tộc nào chống lưng vì tôi chính là chỗ dựa vững chắc".
"Giờ tôi cho ông hai lựa chọn".
"Một là theo tôi".
"Hai là".
"Chết!" Rầm! Rầm! Rầm! Sức mạnh vô hình đè chặt Chung Vô Thất xuống đất.
Ông ta không nhúc nhích nổi.
Mà giọng nói của Lý Phong trong đầu ông ta như sấm sét giữa trời quang.
Từ chối sẽ chết! Phản kháng cũng chết! Đối đầu với kẻ mạnh ông ta chỉ có thể cúi đầu khuất phục.
Lý Phong còn mạnh hơn ông ta tưởng.
Cậu ta giống như một ngọn núi cao ngất.
Dù đứng ở chân núi ngước nhìn cũng không sao nhìn thấy đỉnh.
Chung Vô Thất run rẩy nói.
"Tôi - Chung Vô Thất".
"Chào cậu chủ".
Ngay lúc đó sức mạnh vô hình trên người Chung Vô Thất cũng biến mất.
Tiếp đó là cảm giác từ trước đến nay chưa từng có.
Chung Vô Thất phát hiện cơ thể mình trở nên nhẹ nhõm hơn.
Mà máu lưu thông cũng dần nhanh hơn.
Ông ta bỗng bật dậy, giật mình hỏi Lý Phong: "Sao cơ thể tôi lại thay đổi thế?" Chẳng đợi Lý Phong đáp, Cam Hưng Bá cầm quả quýt trong tay Liễu Bạch, bóc vỏ chuẩn bị ăn ung dung nói.
"Thường thôi".
"Đi theo đại ca sẽ được hưởng lợi".
Chương 308: Tụ họp “Chưa đến nửa tháng tôi đã lên cấp tông sư rồi”.
Sốc.
Mừng như điên.
Lúc này Chung Vô Thất giống như trẻ con nhận được quà vậy.
Mặt ông ta đỏ bừng, cả người run lên vì phấn khích.
Ông ta vẫn dậm chân tại chỗ mười mấy năm rồi.
Không ngờ lúc này bị sức mạnh vô hình của Lý Phong chèn ép mà giờ có dấu hiệu đột phá rồi.
Giờ phút này ông ta thật lòng coi Lý Phong là cậu chủ.
“Cậu chủ tiếp theo muốn làm gì, xin cứ dặn dò tôi”.
Lý Phong cười nhạt nói: “Không cần vội, cứ từ từ”.
Biệt thự nhà họ Lỗ ngay lúc này.
Những người có máu mặt trong thế giới ngầm ở Thành Hải đều đã tụ họp ở đây.
Mấy trăm người bảo vệ biệt thự từ trong đến ngoài.
Trong phòng khách, vẻ mặt ai cũng căng thẳng.
Còn có người dùng giấy liên tục lau mồ hôi trên trán.
Ngô Chí Vinh nhìn bọn họ, trong mắt xẹt qua sự lạnh lẽo.
Lúc này ông ta đứng dậy nói với mọi người.
“Mọi người đã đến đông đủ rồi chứ”.
Đám người đó nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Lỗ Diệu Quang vội nói: “Những người có tiếng tăm ở Thành Hải đến đủ rồi.
Tối nay chúng ta đều là những anh hùng tụ họp”.
“Đến là tốt rồi.
Nếu đã đến đủ thì chúng ta bắt đầu thôi”.
Nghe Ngô Chí Vinh nói thế, mọi người xung quanh mỗi người nghĩ một ý.
Nhất là Lỗ Diệu Quang – người đứng ngay cạnh Ngô Chí Vinh.
Ông ta nghe giọng điệu Ngô Chí Vinh nói chuyện là lạ liền hỏi: “Bắt đầu cái gì? Chẳng lẽ người của gia tộc phía Bắc đến rồi à?” “Đến từ lâu rồi”.
Vừa nói xong Ngô Chí Vinh đã đứng lên lui về sau mấy bước.
Sau đó ông ta vỗ tay: “Bốn vị cao thủ, mọi người đã đến đông đủ, có thể xử lí rồi”.
Ông ta vừa dứt lời, ở đầu cầu thang tầng hai đã có tiếng bước chân vọng lại.
Bốn người đàn ông lần lượt bước xuống.
“Chuyện gì vậy?” “Ngô Chí Vinh, ông định làm gì?” “Bọn họ là ai?” Là chủ nhà nhưng Lỗ Diệu Quang thậm chí còn không biết bốn người này đến từ lúc nào.
Mà hơi thở của bốn người họ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ không phải người bình thường.
Lúc này nụ cười trên mặt Ngô Chí Vinh càng gian ác hơn.
Ông ta vừa lui về sau vừa cười nói: “Các ông tưởng đám rác rưởi các ông có thể đối đầu với các gia tộc lớn ở phương Bắc à?” “Nằm mơ giữa ban ngày!” “Trước mặt các gia tộc phía Bắc các ông chỉ là con rệp trong đống phân mà thôi”.
“Giết các ông dễ như giết con kiến vậy”.
Lỗ Diệu Quang run lên, ông ta vội khom lưng lễ phép nói: “Bốn vị có chuyện gì chúng ta từ từ nói được không?” “Chúng tôi không dám phản kháng, chúng tôi sẽ đi theo các gia tộc ở phía Bắc, chúng tôi xin đầu hàng”.
Ngô Chí Vinh đột nhiên cười to.
“Muộn rồi! Giờ mới quỳ xuống đầu hàng thì đã muộn rồi”.
“Hơn nữa, các ông có chết thì tôi mới được cầm quyền”.
“Ông chủ ở phương Bắc nói rồi, ông ấy không thích ồn ào”.
“Chỉ cần một con chó nghe lời như tôi