Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

257: Âm Thanh Mù Mịt Phát Ra Từ Điện Thoại


trước sau


Hứa Hạo Nhiên như một tên trộm đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Phân, chỉ vào Lý Phong nói: "Mẹ, mẹ nhìn đi, anh rể cười thật là bỉ ổi, thật là ác độc”.

"Chắc chắn là anh ấy đang âm mưu gì đó”.

"A mẹ, sao mẹ lại đánh con?" Khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong, Liễu Ngọc Phân đã đập vào vai cậu ta vài cái.

"Anh rể của con rất mưu trí thông minh! Mấy từ như ‘bỉ ổi, tà ác’ chỉ dành cho con thôi”.

Hứa Hạo Nhiên nhìn Hứa Hiếu Dương bằng ánh mắt đau khổ: "Bố, con có phải con ruột của bố mẹ không vậy?" Hứa Hiếu Dương nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Không phải, là đồ tặng kèm đấy”.

Hứa Hạo Nhiên: "…” "Đồ khốn kiếp, dám coi thường tao!" Vừa bước vào chiếc xe sang Bentley, Hứa Thiên Tứ đã chửi bới om tỏi.

Triệu Xương Hà cười nói: "Cậu đừng tức giận, đừng tức giận, mấy loại đó không đáng để cậu tức giận đâu”.

Hứa Thiên Tứ hừ lạnh một tiếng: "Việc tôi bảo cậu điều tra, cậu làm đến đâu rồi?" Triệu Xương Hà gật đầu: "Tôi đã điều tra ra rồi”.

"Tập đoàn Lăng Tiêu gần đây đã phân bổ vốn cho hai nơi”.

"Một là Phú Châu ở Đông Nam, một là ở Thành Hải”.

"Phú Châu ở Đông Nam?" Nghe đến đây, nụ cười của Hứa Thiên Tứ càng lạnh hơn: "Đó là địa bàn của nhà họ Tôn.

Bọn chúng đang lao đầu vào chỗ chết”.

"Đúng, đúng! Chúng ta không thể với tay đến Phú Châu, nhưng chúng ta có thể bắt đầu từ Thành Hải!" "Tập đoàn Lăng Tiêu bé nhỏ này dám đối đầu với gia tộc họ Chu.

Chúng muốn chết đây mà”.

"Ở Thành Hải, chúng ta có thể giày vò chúng đến chết!" Xe của Hứa Thiên Tứ vừa lái ra khỏi khu biệt thự, thì đã có hai chiếc xe chạy tới.

Xe phía trước là một chiếc sedan Mercedes-Benz màu trắng, phía sau là một chiếc Volkswagen màu đen.

Cửa kính của Volkswagen đã được hạ xuống.

Một phụ nữ trung niên thò đầu ra.

Bà ta nhìn chiếc xe sang trọng Bentley mà Hứa Thiên Tứ đang đi, trên mặt lộ rõ vẻ ghen tị.

Hứa Thiên Tứ vừa quay đầu nhìn qua, liền phát hiện người phụ nữ này rất quen thuộc.

Hai chiếc xe đi ngang qua nhau, sau khi đi được một đoạn xa.

Hứa Thiên Tứ đột nhiên sáng mắt lên, nói với tài xế: "Dừng lại”.

Triệu Xương Hà lập tức hỏi: "Cậu Hứa, có chuyện gì sao?" Lúc này, trong mắt Hứa Thiên Tứ lóe lên một tia sáng.

Anh ta quay đầu nhìn lại phía sau thì phát hiện hai chiếc xe đã lần lượt đi vào khu biệt thự.

Hứa Thiên Tứ cười: "Đúng vậy, người phụ nữ vừa rồi tên là Liễu Hồng Hoa, bà ta là chị họ của Liễu Ngọc Phân”.

"Cậu Hứa có hứng thú với người phụ nữ đó không? Tôi sẽ phái người canh ở cửa, một khi bà ta bước ra sẽ bắt ngay, đem về cho cậu chơi”.

"Thằng khốn, ai mà đi thèm cái loại gái già như vậy chứ?" Hứa Thiên Tứ như một con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên mắng Triệu Xương Hà.

Sau khi mắng xong, bình tĩnh trở lại, anh ta nghiến răng nói: "Quan hệ giữa Liễu Hồng Hoa và Liễu Ngọc Phân trước giờ luôn không tốt”.

"Trước đây, họ thường xuyên cãi cọ.

Đây là điều mà ai cũng biết".

"Lần này Liễu Hồng Hoa đến nhà Liễu Ngọc Phân, hẳn là muốn kiếm chút lợi lộc gì đây mà”.

"Rất có thể là muốn để con trai hoặc con gái của bà ta đảm nhận một vị trí cấp cao trong tập đoàn Lăng Tiêu”.

"Với tính cách của mấy người trong gia đình Liễu Ngọc Phân, chắc chắn Liễu Hồng Hoa sẽ không đạt được điều bà ta muốn”.

"Chúng ta ở đây chờ bà ta đi ra, đợi khi bà ta đi ra, cơ hội của chúng ta sẽ đến!" Triệu Xương Hà hiểu ngay được suy nghĩ của Hứa Thiên Tứ, ngay lập tức vỗ tay và giơ ngón tay cái lên với Hứa Thiên Tứ.

"Đỉnh, cậu Hứa quả là nhìn xa trông rộng, tài năng xuất chúng”.

Chương 315: Niềm tự hào của gia đình “Chỉ cần một chút kế sách, có thể khiến bọn chúng quay như chong chóng rồi".

Nụ cười trên mặt Hứa Thiên Tứ càng lúc càng trở nên nham hiểm.

Lý Phong, Hứa Mộc Tình, hai người đợi đấy! Lúc này, bên trong chiếc sedan Volkswagen.

Liễu Hồng Hoa vỗ vai chồng mình – Trương Toàn Đức nói: “Anh vừa nãy có nhìn thấy chiếc xe Bentley đó không?” “Loại xe này giá ít nhất cũng phải vài triệu, ngưỡng mộ quá”.

“Nhà chúng ta tới khi nào mới có thể được lái chiếc xe xịn như thế đây”.

“Có gì mà phải ngưỡng mộ chứ, chiếc xe hiện tại của Hứa Hiếu Dương trị giá tận hai mươi triệu đấy”.

“Cả Đông Hải chỉ có mỗi nhà họ là có chiếc xe đó thôi đấy", Trương Toàn Đức rầu rĩ nói một câu.

Sắc mặt ông ta rất tệ.

Thật ra khoảng thời gian này, sắc mặt ông ta đều không được tốt.

Để kiếm một khoản tiền, Liễu Hồng Hoa đã thế chấp căn nhà của họ.

Rồi dùng tất cả số tiền tích góp trong nhà để mua cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị.

Kết quả bọn họ vừa mới chân ướt chân ráo đầu tư vào thị trường chứng khoán thì gia tộc Tô Thị đã bị phá sản.

Cổ phiếu của gia tộc Tô Thị lập tức giảm mạnh.

Bọn họ thua lỗ thảm hại! Nếu không phải vì ông ta vẫn có chức vụ trong cơ quan và nhờ các mối quan hệ nên cố lắm mới không bị ngân hàng sờ gáy.

Nếu không thì cả nhà họ bây giờ phải ngủ ngoài gầm cầu rồi.

“Bộ mặt đó của anh là có ý gì? Anh bây giờ vẫn đang trách em về chuyện đầu tư thất bại đó sao?” Liễu Hồng Hoa đột nhiên tức giận.

“Lúc đầu em muốn đầu tư, anh cũng ủng hộ hết mình”.


“Nếu như đầu óc em tỉnh táo hơn thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi”.

“Anh bây giờ đổ hết trách nhiệm lên người em, có phải là không muốn sống cùng em nữa không!?” Thấy hai người bắt đầu cãi nhau.

Trương Diệu Diệu ngồi ở hàng ghế sau vội vàng ngăn lại: “Hai người đừng cãi nhau nữa, sắp tới nhà của dì họ rồi”.

“Trước tiên hãy nghĩ xem, làm cách nào mới khiến dì họ giao cho một chức ở trong tập đoàn Lăng Tiêu đi”.

“Con gái ngoan, chuyện này con không cần phải lo”.

“Tính cách của dì họ con như thế nào, chẳng lẽ mẹ còn không rõ sao?” “Bà ta là kiểu người khẩu xà tâm phật".

“Hơn nữa, mẹ là chị họ của bà ta”.

“Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bà ta từ bé đã được mẹ yêu thường chiều chuộng.

“Lần này, mẹ chỉ xin vị trí phó giám đốc, bà ta dám không đưa sao?” Liễu Hồng Hoa bây giờ tràn đầy tự tin.

Bà ta nói một cách dương dương tự đắc: “Con gái yêu quý của mẹ, tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá”.

“Trước đây cũng từng đảm nhiệm chức vụ cao trong tập đoàn lớn”.

“Bây giờ từ tỉnh quay về Đông Hải để làm việc cho công ty của người thân”.

“Mẹ muốn lấy vị trí phó giám đốc là đã thấp lắm rồi”.

“Nếu như không phải Hứa Mộc Tình đang ở vị trí giám đốc thì vị trí đó nhất định sẽ thuộc về con gái của mẹ!” Liễu Hồng Hoa khen một tràng, Trương Diệu Diệu mới từ từ ngẩng đầu lên.

Đúng vậy, cô ta là niềm tự hào của gia đình, tốt nghiệp trường đại học danh giá.

Xét về học vấn thì trình độ của cô ta cao hơn Hứa Mộc Tình vài bậc.

Vào tập đoàn Lăng Tiêu làm phó giám đốc, bản thân cô ta cũng cảm thấy có chút uất ức! Rõ ràng vị trí giám đốc mới là thích hợp với cô ta nhất! Trước đây, Trương Diệu Diệu vẫn luôn coi thường tập đoàn Lăng Tiêu.

Nhưng gần đây, tập đoàn Lăng Tiêu đang trên đà phát triển.

Chỉ riêng số lượng nhân viên chính thức trong tập đoàn đã vượt quá hai trăm người.

Theo quy mô này, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ ngày càng lớn mạnh.

Nghĩ đến việc sắp gia nhập tập đoàn Lăng Tiêu và phụ trách chức vụ phó giám đốc.

Dưới trướng là đông đảo các nhân viên nghe theo sự sai khiến của cô ta.

Có thể sống trong biệt thự xa hoa và lái một chiếc xa sang trọng.

Trong lòng Trương Diệu Diệu vui đến mức nở hoa.

Tuy nhiên, cô ta không dám cười.

Bởi vì hôm qua vừa mới tiêm hyaluronic axid, hơn nữa còn sửa một số bộ phận trên gương mặt.

Nếu như cười thì hình dạng khuôn mặt sẽ thay đổi.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đậu ở bãi đậu xe của biệt thự nhà Liễu Ngọc Phân.

“Wow!” Vẫn chưa xuống xe, Liễu Hồng Hoa đã bị biệt thự cao ngất trước mặt làm cho choáng váng.

Trước khi đến đây, bà ta đã tưởng tượng gia đình Liễu Ngọc Phân sẽ sống ở nơi như thế nào? Cứ tưởng bọn họ chỉ sống trong những biệt thự nhỏ.

Kết quả không ngờ rằng nhà bọn họ lại lớn như thế này! “Mẹ, mẹ đừng ngây ra đó nữa, cùng con đỡ ông ngoại xuống đi!” Lần này, ông cậu và bà ngoại đều đến.

Liễu Hồng Hoa cho rằng, chỉ cần có hai người lớn này ở đây, hôm nay đừng nói là việc lấy chức vụ phó giám đốc cho con gái của bà ta.

Cho dù là muốn một cái biệt thự bên cạnh cũng không là vấn đề.

Liễu Hồng Hoa vừa dìu ông cậu xuống xe.

Thì Thấy Liễu Đông Thanh ở bên cạnh đang mở cốp xe đằng sau.

Bên trong có hai lọ củ cải muối và dưa chua.

Hai vợ chồng Liễu Đông Thanh và Hà Nguyệt Cầm mỗi người ôm một lọ.

Nhìn thấy vậy, Liễu Hồng Hoa không khỏi chế nhạo: “Chị nói này em họ, hai người có thể động não một chút được không?” “Liễu Hồng Hoa bây giờ sống ở biệt thự sang trọng như vậy, người ta liệu có để ý đến mấy cái thứ đồ nhà quê trên tay hai người không?” “Em nhìn xem nhà của chị mang đồ đến tặng toàn là nhân sâm với nhung hươu”.

“So với những đồ nhà chị tặng thì nhà em cũng quá tồi tàn rồi đó”.

“Cô à, cô không biết hai lọ này là là dì đặc biệt nhờ bố mẹ tôi mang đến đấy”.

Lúc này, cửa xe sau mở ra.

Một cô gái thanh tú bước ra.

Cô ấy tầm mười tám, mười chin tuổi.

Mặc một chiếc quần jeans và áo sơ mi rất đơn giản.

Trên người cô ấy tràn đầy hơi thở trẻ trung và nhiệt huyết tuổi trẻ.

Cô ấy là con gái của Liễu Đông Thanh - Liễu Noãn Noãn.

“Hừ! Nhà không có tiền tặng quà thì nói ra còn bịa ra mấy lý do ngớ ngẩn như vậy”.

“Em họ bây giờ có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ lại thiếu hai lọ này của mấy người sao?” “Chị đã nói với em từ lâu rồi, mau chóng bán chiếc xe Mercedes này đi”.

“Dựa vào đồng lương ba cọc ba đồng của gia đình em làm sao có thể nuôi một chiếc xe xịn như vậy được chứ”.

Liễu Đông Thanh đang định nói, thì Hà Nguyệt Cầm nắm lấy tay áo ông ấy rồi lắc đầu.

Sau đó, hai vợ chồng ôm theo chiếc lọ và bước đến cánh cửa sắt rỗng chạm trổ của biệt thự.


Liễu Noãn Noãn bước lên trước và bấm chuông cửa.

Sau đó, giọng nói của Liễu Ngọc Phân từ bên trong truyền ra: “Ai thế?” “Dì ơi, là cháu đây”.

Không cần phải tự giới thiệu.

Giọng nói rất phấn khích của Liễu Ngọc Phân phát ra từ bên trong.

“Ôi chao, là Noãn Noãn này, mau vào đây, mau vào đây”.

Sau đó, Liễu Ngọc Phân bước ra từ biệt thự với nụ cười tươi rói.

“Anh, chị dâu, sao bây giờ hai người mới đến, em đợi hai người suốt nửa ngày rồi đấy”.

Liễu Ngọc Phân vừa nói xong thì phát hiện ra gia đình Liễu Hồng Hoa cũng ở đó.

Liễu Ngọc Phân không ngờ rằng gia đình họ vẫn có mặt mũi tới đây.

Mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng bà ấy vẫn tươi cười chào hỏi.

Trương Toàn Đức cầm hai món quà đắt đỏ trị giá hàng nghìn nhân dân tệ chuẩn bị đi lên.

Liễu Hồng Hoa nắm chặt cánh tay ông ta, thì thầm nói: “Anh đừng đi vội”.

“Tặng quà phải chú ý trước sau”.

“Đợi sau khi em họ em nhìn thấy hai lọ củ cải muối và dưa chua mà hai người kia tặng”.

“Sau đó lại nhìn thấy nhân sâm và nhung hươu của chúng ta, nhất định sẽ càng thêm khách sáo hơn với chúng ta”.

“Anh xem, bây giờ hãy chú ý biểu cảm của em họ em, sau khi bà ta nhìn thấy hai cái lọ đó nụ cười trên khuôn mặt nhất định sẽ biến mất”.

Nói xong, hai vợ chồng Liễu Hồng Hoa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Liễu Ngọc Phân.

Chương 316: Dìu bà ngoại vào nhà “Anh nhìn đi! Nhìn kỹ đi, nụ cười trên mặt em họ em thay đổi rồi kìa!” Lúc này, nụ cười trên mặt Liễu Ngọc Phân quả thực đã thay đổi.

Chỉ là nụ cười của bà ấy không hề bớt tươi đi mà còn lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bà ấy rất vui, vẻ mặt vô cùng hớn hở.

“Ôi, anh, chị dâu, lần này hai người cho em nhiều dưa chua và củ cải muối quá!” “Thật sự quá tốt rồi!” “Tiểu Phong thích nhất là củ cải muối và dưa chua của chị dâu”.

“Nó nói củ cải muối của chị dâu vừa giòn vừa ngon”.

“Sáng nào ăn cháo đều phải ăn kèm thêm nửa bát”.

“Còn dưa chua này em dùng để nấu mì”.

“Mỗi lần nấu tận tám phần mà bốn người bọn họ đều ăn sạch đấy”.

“Noãn Noãn, Tình Tình đang ở bên trong đợi cháu đấy, mau vào đi, để dì đỡ bà ngoại cho”.

Thấy gia đình Liễu Ngọc Phân cười cười nói nói đi vào nhà.

Ngược lại cả nhà Liễu Hồng Hoa bị cho ra rìa.

Liễu Hồng Hoa vội vàng giục Trương Toàn Đức đưa hai món quà đắt tiền trong tay cho bà ta.

Bà ta bước nhanh về phía trước và nói bằng một giọng điệu sắc sảo: “Em à, lần này chị đến nhà em, đã đặc biệt bỏ ra mấy nghìn nhân dân tệ để mua hai món quà này”.

Liễu Ngọc Phân mỉm cười khách sáo đáp lại, sau đó không nói gì thêm.

“Wa, em à, nhà em còn nuôi cá vàng nữa à!” “Mấy con cá vàng này đẹp quá đi”.

Liễu Noãn Noãn ở bên cạnh nói: “Cô à, đây là cá chép koi, không phải cá vàng”.

“Cá vàng và cá chép koi không phải giống nhau sao, chúng đều được nuôi bởi những người giàu có”.

“Con cá chép koi này có giá hàng chục nghìn đúng không? Nhìn có vẻ rất đắt”.

“Lần trước chị đến nhà lãnh đạo cũng nhìn thấy vài con”.

“Cô họ, những con cá chép koi này có vài con là bố cháu tặng cho dì, một con mấy tấm chục tệ, không đắt đâu”.

Khi Liễu Hồng Hoa muốn dùng tay xé rách cái miệng của Liễu Noãn Noãn, Liễu Noãn Noãn cười he he rồi bỏ chạy.

“Chị họ!” Liễu Noãn Noãn ngay lập tức sà vào lòng của Hứa Mộc Tình.

Cả hai đều nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Có thể thấy được quan hệ của họ rất tốt.

“Em chào anh rể, em là Liễu Noãn Noãn”.

Lý Phong khẽ gật đầu.

Ngoài Hứa Mộc Tình, Lý Phong trước nay thường không nhìn những người phụ nữ khác.

Còn Liễu Noãn Noãn đánh giá Lý Phong từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng nói: “Anh rể, chị họ em sau này giao cho anh đấy”.

“Nhưng mà nếu như anh dám bắt nạt chị em, nắm đấm của em sẽ không tha cho anh đâu”.

Nói xong, Liễu Noãn Noãn còn nhăm nhe nắm đấm về phía Lý Phong.

Truyện thuộc sở hữu của Perfect Planet, được đăng tải trên truyenfull/FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.

“Ai ya!” Liễu Ngọc Phân lúc này dùng tay gõ nhẹ vào đầu Liễu Noãn Noãn.


“Con nhỏ này, tự lo cho mình trước đi”.

“Bà ngoại, để cháu đỡ bà vào nhà”, Lý Phong chủ động đỡ bà ngoại, dẫn bà vào nhà.

Người duy nhất trên đời này được Lý Phong đích thân đỡ chắc chỉ có mỗi bà ngoại.

Bà ngoại mặc dù bị mắc chứng mất trí nhớ của người già, thường xuyên không nhận ra người khác.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lý Phong, bà đều có thể gọi chính xác Lý Phong là “cháu rể”.

Cả gia đình vui vẻ bước vào phòng khách.

Từ lúc bước từ ngoài cửa vào, cả gia đình Liễu Hồng Hoa cảm thấy bị sốc toàn tập.

Trang trí sang trọng trong biệt thự của Hứa Hiếu Dương vượt xa sức tưởng tưởng của bọn họ.

Sau khi bà ngoại vào nhà, bà kéo tay Liễu Ngọc Phân nói: “Con gái à, nhà của con thật lớn”.

Liễu Ngọc Phân nắm lấy tay bà ngoại, đôi mắt bà ấy sáng long như nước.

Đã có một thời, gia đình họ phải sống trong những căn nhà nhỏ cũ kỹ.

Trước đây có nằm mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình được sống trong một ngôi nhà nguy nga rộng lớn như vậy.

“Mẹ, đây cũng là nhà của mẹ.

Sau này, mẹ, anh trai và chị dâu sau này nhớ thường xuyên đến chơi nhé”.

“Được, đến, đến!” Nụ cười trên khuôn mặt bà ngoại giống như ánh nắng phản chiếu vào hồ cá koi bên ngoài, rực rỡ và chói lóa.

Mọi người nhanh chóng ngồi xuống phòng khách.

Cũng là con gái, quan hệ của Hứa Mộc Tình và Liễu Noãn Noãn rất tốt.

Vừa vào nhà, Hứa Mộc Tình đã dẫn Liễu Noãn Noãn vào phòng mình chơi.

Trương Diệu Diệu cũng muốn gia nhập.

Nhưng từ bé đến lớn, cô ta luôn coi thường Hứa Mộc Tình.

Chị em họ ngày thường dù cho có gặp mặt cũng chẳng nói với nhau nhiều hơn một hai câu.

Đừng nói đến việc vào phòng nhau chơi.

Liễu Hồng Hoa đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mu bàn tay Trương Diệu

Diệu: “Yên tâm đi, có mẹ ở đây!” Sau khi cả nhà chào hỏi ngắn gọn, Liễu Hồng Hoa kéo cổ áo của ông cậu.

Ông cậu khẽ ho một tiếng, sau đó nhìn Hứa Hiếu Dương khàn giọng nói: “Hiếu Dương à, nghe nói công ty cháu hiện giờ làm ăn khá tốt”.

“Cũng bình thường thôi ạ, được như vậy đều là do đồng nghiệp giúp đỡ”.

Hứa Hiếu Dương nói năng điềm đạm, không dương dương tự đắc, ngạo mạn như những người khác.

Liễu Hồng Hoa vội vàng nịnh nọt: “Ôi! Em rể bây giờ làm chủ tịch hội đồng quản trị rồi, đến cách nói chuyện cũng ra dáng quá”.

Ông cậu cười, lộ ra hàm răng đã ố vàng: “Dưới trướng cháu bây giờ có đến mấy trăm nhân viên”.

“Vậy một năm chắc kiếm được không ít tiền nhỉ, xem nhà cháu lớn như thế này cơ mà”.

Hứa Hiếu Dương chưa kịp nói, ông cậu lại tiếp tục nói: “Nếu công ty cháu đã có nhiều người như vậy, thì sắp xếp cho cháu gái cậu một chức vụ đi”.

Hứa Hiếu Dương khẽ nhíu mày.

Thực ra, vừa nãy khi nhìn thấy gia đình Liễu Hồng Hoa đến đây, tâm trạng tốt ban đầu của Hứa Hiếu Dương đã bị phá vỡ rồi.

Từ sau khi Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân quen biết nhau, gia đình Liễu Hồng Hoa luôn ra vẻ ta đây, coi thường gia đình bọn họ.

Bọn chúng từ trước đến nay chưa từng coi gia đình Hứa Hiếu Dương là họ hàng thật sự.

Bình thường khi gặp mặt, bọn chúng không thể hiện quyền lực của gia đình thì là chế nhạo bọn họ.

Bây giờ thì tốt rồi, đưa cả người lớn đến đây, vừa mở miệng ra đã đòi một chức vụ trong tập đoàn Lăng Tiêu.

Hứa Hiếu Dương không trực tiếp từ chối, nhưng trong lòng ông ấy đang cười nhạo, sắc mặt không đổi, lạnh nhạt hỏi: “Không biết Diệu Diệu muốn chức vụ như thế nào?” Hứa Hiếu Dương vừa nói xong, Liễu Hồng Hoa nhanh chóng ho khan hai tiếng: “Em rể à, cậu cũng biết Diệu Diệu nhà chị tốt nghiệp đại học danh tiếng”.

“Năm đó nếu không phải do gia đình nghèo khó, con bé đã được đi ra nước ngoài du học từ lâu rồi”.

“Con bé cũng từng giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn lớn”.

“Bây giờ ấy mà, về nơi nhỏ bé này, chúng tôi cũng không yêu cầu cao sang gì, chỉ cần chức phó giám đốc là được rồi”.

Vừa nói xong, không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh.

Ngay cả Hứa Mộc Tình và Liễu Noãn Noãn vừa đi đến giữa cầu thang cũng dừng chân lại.

Hai nhà Hứa Hiếu Dương và Hứa Đông Thanh đều nhìn Liễu Hồng Hoa bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Có thể nói ra được những lời vô liêm sỉ như vậy không biết da mặt phải dày đến cỡ nào! Hứa Hiếu Dương cũng cảm thấy nực cười trước lời nói của Liễu Hồng Hoa.

Hiện giờ công việc kinh doanh của tập đoàn Lăng Tiêu đang phát triển vượt bậc, hàng tháng đều tổ chức một buổi phỏng vấn.

Những người tới ứng tuyển có cả những tiến sĩ đi du học nước ngoài về.

Cũng có một số sinh viên tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng trong nước.

Cũng có một số người ưu tú với kinh nghiệm làm việc phong phú.

Nhưng tất cả những người này khi đến tập đoàn Lăng Tiêu đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Rào cản đầu tiên họ phải vượt qua là nhân cách con người.

Thật đáng tiếc.

Cái mà gia đình Liễu Hồng Hoa thiếu nhất đó chính là nhân cách! Tất nhiên, Hứa Hiếu Dương cũng vô cùng khâm phục gia đình họ.

Có thể mặt dày đến mức nói ra những lời vô liêm sỉ đó, cả Đông Hải chắc cũng không thể tìm ra nhà thứ hai.

Thấy Hứa Hiếu Dương không lên tiếng, Liễu Hồng Hoa vội vàng nói: “Em rể à, cậu sẽ không đến chức vụ nhỏ như vậy cũng không giao cho con gái chị đấy chứ?” “Con gái chị tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đấy!” Hứa Hiếu Dương trực tiếp nói ra hơn chục cái tên.

Trong số những người này thậm chí còn có vài người nước ngoài.

Sau khi Hứa Hiếu Dương kể xong, ông ấy nói với Liễu Hồng Hoa: “Khoảng hơn chục người mà tôi vừa nhắc đến đều là những người ưu tú mà chúng tôi đã tuyển dụng vào tháng trước”.

“Tất cả bọn họ đều là tiến sĩ tốt nghiệp từ những trường đại học danh giá ở nước ngoài”.

“Trong đó có hai người còn có hai bằng tiến sĩ”.

“Chị có biết tôi giao cho bọn họ chức vụ gì không?” “Cái này làm sao chị biết được, cậu là ông chủ, mọi việc đều là do cậu quyết”, Liễu Hồng Hoa không nghiêm túc trả lời.

Chương 317: Cả nhà đều cút “Tất cả bọn họ đều phải bắt đầu từ những chức vụ cơ bản nhất”.


“Không ai được thăng chức nếu như không đạt được thành tích gì”.

“Đây là quy tắc của tập đoàn Lăng Tiêu chúng tôi”.

Lúc này, trên mặt Liễu Hồng Hoa vẫn nở nụ cười.

Bà ta vừa kéo tay áo ông cậu, vừa nói: “Nhưng con gái tôi thì không giống với bọn họ”.

Ông cậu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, không giống, không giống”.

Liễu Hồng Hoa liếc nhìn Hứa Mộc Tình đang đứng trên cầu thang.

“Hai chị em chúng nó từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu nặng”.

“Xin lỗi, ở chỗ tôi không có cái gọi là người thân.

Tập đoàn chúng tôi chỉ quan tâm đến năng lực và nhân phẩm”.

Hứa Hiếu Dương nói xong, dứt khoát ngồi xuống sofa, nhắm chặt mắt không nói gì thêm.

Ông cậu ra dáng phụ huynh: “Hiếu Dương à, chúng ta đều là họ hàng thân thích”.

“Người xưa có câu, một giọt máu đào hơn ao nước lã, nước phù sa không chảy ruộng ngoài”.

“Tập đoàn của cháu lớn như vậy, cần thêm một vài người đáng tin cậy để quản lý”.

“Cậu, cậu nói đúng.

Nhưng có một số người, cháu không thể tin được”.

“Hơn nữa, cháu sẽ không làm trái với quy tắc của tập đoàn chỉ vì một người thân đâu”.

Nghe xong câu này, Liễu Hồng Hoa tức giận đứng lên, chỉ vào Hứa Hiếu Dương: “Cái gì mà một người thân!?” “Gia đình cậu có bao nhiêu người thân?!” “Lẽ nào mấy người nhẫn tâm độc ác như vậy, trơ mắt nhìn gia đình người thân rơi vào cảnh bần cùng khốn khó sao?” “Sao mấy người không tự mình nghĩ lại xem, nhà tôi trước kia đã giúp nhà cậu bao nhiêu lần?”.

“Còn mấy người thì sao?” “Bây giờ tôi chỉ muốn cái chức phó giám đốc nhỏ nhoi thôi mà cậu lại một mực từ chối”.

“Còn giảng giải dăm ba cái đạo lý vớ vẩn với tôi!” Liễu Hồng Hoa lạnh lùng hừ một tiếng.

“Những lời này tôi nói với cậu cũng vô dụng, dù sao cậu cũng không phải chủ cái gia đình này”.

Nói xong, Liễu Hồng hoa liền hướng về phòng bếp hét lớn: “Liễu Ngọc Phân, em ra đây cho chị!” Liễu Ngọc Phân đang nấu cơm với Hà Nguyệt Cầm trong bếp, không biết chuyện gì bước ra ngoài: “Sao vậy?” “Sao cái gì mà sao? Chồng em đang khiến chị tức chết rồi đây này”.

“Con gái Diệu Diệu của chị, hoàn hảo như thế, ưu tú như thế”.

“Nó mới từ tỉnh quay về, muốn góp một phần sức lực để xây dựng quê hương và nó đã chọn tập đoàn của nhà em”.

“Chỉ muốn vị trí phó giám đốc nhỏ nhoi thôi nhưng chồng em lại quyết không giao”.

“Em nói xem, còn muốn làm họ hàng nữa hay không?” Lúc này, Hứa Hạo Nhiên cầm một cái đùi gà từ trong bếp đi ra, mồm dính đầy dầu, vừa ăn vừa nói.

“Không làm thì không làm thôi, mấy người coi chúng tôi là họ hàng từ khi nào thế?” “Cháu nói gì cơ!”, Liễu Hồng Hoa tức đến mức dựng tóc gáy.

“Không phải sao? Lúc trước nhà chúng tôi nghèo, mấy người lúc nào cũng khinh thường nhà chúng tôi”.

“Mỗi lần về nhà bà ngoại, bác không khoe khoang nhà bác có nhiều tiền thế nào thì bác lại chê mẹ tôi không tốt như nào, lại còn cố tình nói xa nói gần hàm ý chửi bố tôi”.

“Hôm nay bác có thể bước chân vào căn nhà này đã là nể mặt ông cậu lắm rồi, còn có mặt mũi nói muốn làm phó giám đốc của tập đoàn chúng tôi”.

“Trời ơi, ông trời ơi, trên đời tại sao lại có người mặt dày như vậy được nhỉ?” “Mày, mày....!thằng oắt con này, tao đang nói chuyện với mẹ mày, mày chõ mõm vào làm gì!” Liễu Hồng Hoa nhìn chằm chằm Liễu Ngọc Phân: “Liễu Ngọc Phân, em nói đi, hai nhà chúng ta rốt cuộc có làm họ hàng nữa hay không?” “Nếu như em vẫn muốn được làm họ hàng với nhà chị, lập tức sắp xếp vị trí phó giám đốc cho con gái chị, nếu không thì....” “Chúng mày cút!” Một giọng nói đột ngột vang lên, chặn đứng Liễu Hồng Hoa.

Bà ngoại đang ngồi im lặng ở đó đột nhiên lên tiếng.

Lúc này bà ngoại quay đầu lại nhìn thẳng vào Liễu Hồng Hoa.

“Chúng mày bắt nạt con trai con gái tao vẫn chưa đủ sao?” “Bây giờ chúng nó đang ở trong căn nhà to như thế này rồi mà vẫn phải chịu đựng cái tính khí oái oăm của mày!” “Cút ngay! Cả nhà chúng mày đều cút hết đi! Sau này đừng đến nhà tao nữa! “Còn dám bắt nạt con trai, con gái tao, tao đánh chết mày!” “Bộp!” Trương Toàn Đức đập mạnh tay xuống bàn trà.

“Hay! Hay lắm!” “Bây giờ nhà mấy người giàu có rồi liền khinh thường chúng tôi đúng không?” “Cậu thật sự nghĩ rằng nhà chúng tôi đến bước đường cùng rồi sao?” “Tôi nói cho cậu biết, bây giờ các lãnh đạo cấp cao đều rất coi trọng tôi”.

“Tôi sắp được thăng chức rồi và sẽ sớm được làm việc trong thành phố thôi”.

“Đến lúc đó, đừng để tôi bắt được cậu!” “Mấy kẻ gian thương các người, thường ngày chỉ biết bóc lột dân thường, các người cứ đợi đấy!” “Tôi nhất định sẽ nắm thóp của các người, đến lúc đó, bắt các người quỳ xuống chân gia đình tôi cầu xin!” Thực ra, Trương Toàn Đức không phải thực sự muốn rời đi, ông ta muốn dùng thân phận lãnh đạo của mình để chèn ép gia đình Hứa Hiếu Dương.

Vì ông ta vẫn thường hay sử dụng chiêu này.

Mà còn rất hiệu nghiệm.

Những doanh nhân này phải ngoan ngoãn như những con chó trước mặt các nhà lãnh đạo.

Tuy nhiên, chiêu trò này không phát huy tác dụng với Hứa Hiếu Dương.

Lý Phong lấy điện thoại trong túi ra gửi đi một tin nhắn.

Thấy hành động nhỏ này của Lý Phong, Hứa Hạo Nhiên lập tức chạy vào trong bếp cầm gói muối ra đưa cho bà ngoại.

Bà ngoại cầm lấy gói muối, hất mạnh về phía gia đình Trương Toàn Đức.

“Lũ quỷ nợ chúng mày mau cút hết đi!” Ở quê của bà ngoại có tập tục dùng muối để xua đuổi tà ma.

Bình thường nếu người ta dùng muối để xua đuổi họ hàng của mình.

Điều đó có nghĩa là hai gia đình sau này sẽ không còn qua lại gì nữa.

“Cái mác họ hàng này không cần cũng chẳng sao!” Trương Toàn Đức muốn thể hiện sự uy nghiêm của lãnh đạo, giận dữ định nói.

Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên.

Trương Toàn Đức lấy điện thoại ra, lập tức cười lạnh.

Ông ta còn giơ điện thoại cho Hứa Hiếu Dương xem số của người gọi tới.

“Nhìn thấy chưa? Đây là lãnh đạo của đơn vị chúng tôi gọi tới”.

“Tối qua chúng tôi đã cùng ăn cơm với lãnh đạo cấp cao nhất của tỉnh”.

“Bây giờ tôi chỉ cần một cú điện thoại, có thể lập tức khiến tập đoàn của mấy người đóng cửa ngay lập tức!” Nói xong, Trương Toàn Đức còn cố ý bật loa ngoài.

Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trung niên từ trong điện thoại phát ra: “Trương Toàn Đức, bây giờ đang là giờ làm việc, sao tôi lại không thấy người của cậu đâu thế?” “Lãnh đạo, tối qua không phải đã nói với ông rằng tôi đến Đông Hải rồi sao?” “Tối hôm qua tôi ở cùng với cậu lúc nào? Cái cậu này, không chỉ vắng mặt trong giờ làm việc, còn hay nói năng xằng bậy! Ngày mai không cần đi làm nữa, tự viết đơn xin từ chức đi!” “Lãnh đạo, lãnh đạo! Tôi là Trương Toàn Đức, tôi là Trương Toàn Đức!” “Tôi biết cậu là Trương Toàn Đức, bây giờ tôi trịnh trọng thông báo cho cậu biết, ngày mai cậu không cần đi làm nữa! Cậu đã bị sa thải!” “Tút tút tút....” Âm thanh mù mịt phát ra từ điện thoại.

Trương Toàn Đức chết lặng, ông ta không thể nào tin được.

Sao lại có thể như vậy được? Rõ ràng tối qua còn ăn tối cùng nhau! Trương Toàn Đức vội vàng gọi điện cho một số lãnh đạo khác.

Kết quả bên kia vừa mở miệng ra đã nói là không quen biết người tên Trương Toàn Đức! Trương Toàn Đức cuối cùng cũng gọi điện được cho một người bạn tốt của mình.

Nghe thấy giọng nói nhỏ của đối phương đầu dây bên kia điện thoại.

“Tôi hỏi này ông già! Chuyện quái gì đang xảy ra với ông vậy!” “Không phải ông vẫn luôn mồm nói mình là họ hàng của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu sao?” “Bây giờ mọi người đều nói hai người không có quan hệ gì”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện