Đau quá…… Trước khi dần mất đi ý thức, Thư Tình mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm khàn của Hoắc Vận Thành: “Thư Tình, đừng sợ, có tôi ở đây.”
Khi Thư Tình tỉnh lại, cô đã nằm trong bệnh viện.
Advertisement “Hoắc Vân Thành!” Ký ức ngắn ngủi còn sót lại khiến Thư Tình vô thức hét lên.
Nhưng không ai trả lời cô.
Thư Tình gắng sức mở mắt ra, đập vào mắt cô là những bức tường trắng đặc trưng của bệnh viện.
Cô đang ở đâu? Sao lưng cô lại đau đến vậy?
Dùng sức xoa xoa huyệt Thái Dương, ý thức của cô bắt đầu hồi hợp lại.
Cô nhớ mình cùng Hoắc Vân Thành đến nhà kho kiểm tra nguyên liệu có chứa chất phóng xạ, nhưng đột nhiên nhà kho phát nổ!
Vào thời khắc mấu chốt, chính Hoắc Vân Thành đã dùng thân thể của mình bảo vệ cô.
Hoắc Vân Thành……
Thư Tình chịu đựng đau đớn chật vật ngồi dậy, vừa định bước xuống giường thì cửa phòng mở ra, một cô gái mặc đồng phục y tá bước vào.
“Hoắc Vân Thành đâu?” Thư Tình bắt lấy cô ấy, lo lắng hỏi.
“What?” Cô y tá bối rối, tựa hồ không hiểu Thư Tình đang nói cái gì.
Lúc này Thư Tình mới nhận ra rằng giờ cô đang ở Pháp, hiển nhiên cô y tá không thể hiểu được tiếng Trung Quốc.
Cô lại hỏi bằng tiếng Pháp: “Hoắc Vân Thành đâu? Ai đã đưa tôi đến bệnh viện? Người đàn ông đi cùng tôi không sao chứ?”
“Tôi không biết.” Y tá nhún vai, hỏi ba câu chẳng trả lời được câu nào cả.
Thư Tình sốt ruột, Hoắc Vân Thành sẽ không sao chứ?
Cô muốn xuống giường đi tìm Hoắc Vân Thành, nhưng lại bị y tá giữ chặt: “Tiểu thư, cô bị thương cần phải nghỉ ngơi.”
“Tôi không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi.” Thư Tình nhíu mày, trong lòng càng lo lắng.
Cô phải nhanh chóng đến gặp Hoắc Vân Thành xác nhận rằng anh không sao cả.
Nhưng mà, một cảm giác bất an dữ dội quét qua cơ thể Thư