Tại sao Hoắc Vận Thành lại ngốc như vậy, vì cứu cô, anh thậm chí còn không màng đến cả tính mạng của chính mình.
“Vậy khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại?” Thư Tình sốt ruột cắn môi, vội vàng truy vấn.
Bác sĩ khẽ thở dài: “Khó mà nói được.
Có thể ngày mai sẽ tỉnh lại, cũng có thể...”
Advertisement Bác sĩ không nói nữa, nhưng ý tứ của ông ai nấy đều ngầm hiểu.
Sốt ruột, lo lắng, đau đớn,…đủ loại cảm xúc phức tạp quay cuồng trong lòng Thư Tình, cô cúi đầu nhìn Hoắc Vân Thành đang hôn mê, kiên định nói: “Không, Hoắc Vân Thành nhất định sẽ không sao!”
Bruce vỗ về bả vai Thư Tình: “Đúng vậy, Hoắc nhất định sẽ ổn thôi, Thư tiểu thư cũng bị thương, cô mau trở về nghỉ ngơi đi, bên này chúng tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc cho Hoắc.”
“Tôi không sao, tôi muốn ở cạnh Hoắc Vân Thành.” Thư Tình lắc đầu.
Bác sĩ đẩy Hoắc Vân Thành vào phòng VIP.
Thư Tình ngồi bên cạnh giường bệnh, cô đau thương nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú nhưng lại tái nhợt của anh, áy náy nói: “Xin lỗi Hoắc Vân Thành, bởi vì tôi mà anh mới ra nông nỗi này, nếu tôi không kiên quyết một mực muốn đi Pháp thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.”
Trầm lại một lúc, Thư Tình nắm chặt bàn tay Hoắc Vân Thành: “Hoắc Vân Thành, anh phải tỉnh lại, anh nhất định phải tỉnh lại đó!”
Ngay lúc này lại truyền đến tiếng gõ cửa khẽ khàng.
Thư Tình rón rén đi ra mở cửa, là Jones.
“Jones, có chuyện gì sao?” Thư Tình nhỏ giọng hỏi.
Jones nhìn về phía giường bệnh: “Hoắc tổng…không sao chứ?”
Thư Tình mím môi: “Vẫn còn hôn mê.”
Jones thở dài: “Tôi thực sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Hoắc tổng người lành sẽ được phù hộ, anh ấy nhất định sẽ không sao đâu.”
Thư Tình nói với Jones: “Chúng tôi vừa đến Pháp thì nhà kho liền phát nổ, thật quá trùng hợp.
Jones, anh có tra được cái gì không?”
“Mọi