Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra vẻ mệt mỏi, môi mỏng tái nhợt mím chặt, bận rộn bôn ba mấy ngày nay chắc hẳn cô đã rất mệt rồi.
Hoắc Vân Thành khẽ khom người, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán Thư Tình một nụ hôn: “Mọi chuyện rất nhanh sẽ qua thôi.”
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa kính, hắt vào mặt Thư Tình.
Advertisement Ánh nắng lóa mắt làm cho Thư Tình tỉnh lại.
Cô ngạc nhiên phát hiện trên người mình được đắp một chiếc chăn.
Cô nhớ tới tối hôm qua mình mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sao giờ lại có thêm một cái chăn ở trên người?
Chẳng lẽ là hoắc Vân Thành? Anh ấy tỉnh rồi ư?
Nhưng người vẫn còn nằm ở kia như cũ nhắm nghiền hai mắt.
Trái tim lại thêm nặng trĩu.
Từng hình ảnh kề vai sát cánh với Hoắc Vân Thành trong quá khứ đột nhiên hiện lên trong đầu Thư Tình.
Sự ủng hộ của anh đối với cô, sự quan tâm mà anh dành cho cô, và cả sự ngu ngốc liều mình che chắn cho cô, hết cái này đến cái khác cứ quanh quẩn trong tâm trí Thư Tình.
“Hoắc Vân Thành tỉnh lại đi, anh không thể có mệnh hệ gì được, chỉ cần anh tỉnh lại tôi sẵn sàng vì anh làm tất cả mọi thứ.” Hai mắt Thư Tình đỏ lên, ngân ngấn nước.
“Thật sự bằng lòng làm mọi thứ vì tôi ư? Vậy em có bằng lòng lấy tôi không?”
Ngay lúc Thư Tình đau thương đến tột cùng, âm thanh quen thuộc trong ký ức ấy lại vang lên.
Hoắc Vân Thành!
Là giọng của Hoắc Vân Thành!
Cô không kiềm được mừng rỡ như điên.
Nhìn về phía đầu giường, người đàn ông vẫn luôn hôn mê đã mở mắt ra.
“Hoắc Vân Thành, anh tỉnh rồi ư?” Trên mặt Thư Tình hiện lên một nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng.
Giờ phút này, trái tim lo lắng suốt thời gian qua của cô cuối cùng cũng thả lỏng.
Hoắc Vân Thành tỉnh!
Cuối cùng thì anh ấy cũng tỉnh lại!
Tốt quá rồi!
Khóe