Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là dáng người cao ráo của Hoắc Vân Thành.
Bộ vest may khéo léo đã tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh một cách tinh tế, gương mặt anh tuấn bá khí của anh đẹp đến mê người, đôi mắt anh sâu và sắc bén.
Ánh đèn trong sảnh khiến toàn thân anh như phủ lên một lớp màu vàng, hào quang khắp người anh mạnh đến mức khiến người khác không nhịn nổi mà cúi đầu.
Advertisement
"Hoắc thiếu!"
Mọi người đều dạt hết sang hai bên, chủ động tạo ra một con đường.
Hoắc Vân Thành điềm tĩnh bước về phía Thư Tình.
"Vân Thành, Thư Tình ăn trộm nhẫn của em." - Từ Uyển Nhi tố cáo trước, cô ta tủi thân cắn môi: "Đó là quà sinh nhật mà ông nội tặng em."
Hoắc Vân Thành nhíu mày, mấp máy môi: "Không phải là cô ấy."
Hả?
Thư Tình kinh ngạc, Hoắc Vân Thành...!đang nói giúp cho cô ư?
"Anh đừng để bị cô ta lừa!" - Không đợi Từ Uyển Nhi kịp nói gì, Hoắc Thiến đã cướp lời: "Có người tận mắt nhìn thấy Thư Tình trộm nhẫn của Từ tiểu thư.
Khi nãy bảo vệ cũng tìm thấy chiếc nhẫn này trong túi của Thư Tình.
Chúng ta nhiều người như vậy, ai cũng tận mắt nhìn thấy!"
"Đúng vậy, thật ra em cũng không tin Thư tiểu thư lại trộm đồ, dù sao cô ấy cũng là vị hôn thê của anh.
Nhưng..."
Từ Uyển Nhi nói một nửa thì ngưng lại, dựa vào